Giản Vân Đình bị nghẹn, cô nhóc này đúng là khéo miệng, thật sự khiến người ta không nói lại được.
"Cũng không phải thế, chỉ là thấy tìm được người hợp tính thật sự khó."
Lý Văn Thư l.i.ế.m đôi môi khô khốc, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói ra những lời từ đáy lòng mình.
"Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì? Em hỏi lại lần nữa, anh có muốn làm người yêu của em không?"
Lần trước hỏi là khi cô bị hạ thuốc, giờ cô hỏi lại lần nữa. Theo lý mà nói, chuyện này nên để đàn ông nói trước.
Nhưng Lý Văn Thư không bận tâm chuyện đó, kiếp trước Giản Vân Đình đã vì cô mà hy sinh nhiều như vậy, kiếp này cô chủ động một chút thì sao chứ?
Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Lý Văn Thư, Giản Vân Đình đột nhiên thở dài.
"Cô nhóc à, nói những lời này mà không thấy ngại sao? Em thật quá thẳng thắn đấy."
Lý Văn Thư nhíu mày.
"Anh sao mà cứ dây dưa thế nhỉ? Rốt cuộc là đồng ý hay không?"
Giản Vân Đình không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
"Chuyện này đáng ra là phải để anh nói, Lý Văn Thư, anh muốn em trở thành bạn đời đồng hành của anh, không biết em có đồng ý không?"
Mắt Lý Văn Thư sáng rực: "Em đồng ý! Vậy từ hôm nay, chúng ta là người yêu của nhau. Chuyện này anh phải cho mọi người biết, để không ai còn nhòm ngó anh nữa."
Tính chiếm hữu của Lý Văn Thư cũng rất mạnh, vì Giản Vân Đình quá ưu tú, rất nhiều cô gái thích anh. Nếu không công khai, lỡ ai đó còn có ý với anh thì sao?
Hai người họ lại không thể ở bên nhau thường xuyên, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thiếu an toàn.
"Công khai kiểu gì đây? Anh đeo loa trên người, đi đến đâu nói đến đấy nhé."
Lý Văn Thư không nhịn được bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-196-b.html.]
"Nếu anh làm thế, em cũng chẳng có ý kiến gì đâu."
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Lý Văn Thư, Giản Vân Đình chợt nhớ đến Trương Thục Phân, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định nói trước cho cô chuẩn bị tâm lý.
"Có lẽ mẹ anh có thành kiến với em, nhưng em đừng lo, chuyện tình cảm của anh mẹ không can thiệp được. Em chỉ cần quan tâm đến suy nghĩ của anh là đủ."
Việc Trương Thục Phân không thích cô, Lý Văn Thư biết rõ. Kiếp trước là do cô quá ngang ngược, kiếp này vì lý do gì thì cô không biết.
Nhưng nghĩ kỹ thì Trương Thục Phân luôn mắt cao hơn đầu, không coi trọng cô cũng là chuyện bình thường. Mà Giản Vân Đình tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp đoàn, bố mẹ nào mà chẳng mong con cái tốt nhất, điều đó cũng dễ hiểu thôi.
"Ừm, em hiểu mà."
"Anh cũng thấy phiền, bà ấy cứ nhất quyết giới thiệu đối tượng cho anh. Giờ chúng ta xác định mối quan hệ cũng là một cách tốt, có thể tránh được mấy việc đó."
Nghe Giản Vân Đình nói vậy, Lý Văn Thư không nhịn được mà vểnh tai lên.
"Giới thiệu đối tượng cho anh? Hôm nay nói à?"
Giản Vân Đình gật đầu: "Ừ, vì chuyện này mà cãi nhau một trận."
Lý Văn Thư nhất thời không biết phải nói gì, chuyện giữa hai mẹ con nhà người ta, cô cũng không tiện xen vào.
Kiếp này dù Trương Thục Phân có thích cô hay không, chỉ cần Giản Vân Đình không buông tay, thì dù c.h.ế.t cô cũng không buông.
Dù sao thì thời gian còn dài, từ từ mà thay đổi, đợi khi cô đủ xuất sắc, Trương Thục Phân tự nhiên sẽ chấp nhận.
"Em sẽ cố gắng để trở nên xuất sắc hơn, đến lúc đó sẽ xứng đáng với anh, mẹ anh sẽ không còn ghét em nữa."
Giản Vân Đình sững người, rõ ràng anh không nghĩ tới điều đó.
"Em hiện tại đã rất xuất sắc rồi, không cần phải để ý ánh mắt của người khác. Người anh yêu, trong mắt anh đã là tốt nhất rồi."
Giản Vân Đình không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ nói thẳng những gì trong lòng mình.
------------------------------