Đến tối, xe lửa cũng đến ga.
Xuống ga, đến làng còn một đoạn đường, muộn như thế này đương nhiên là không thể đi bộ về được.
Lý Văn Thư bèn quyết định móc tiền thuê một chiếc xe ba gác, để người ta chở về.
Trương Thái Hà cũng được thơm lây, ngồi ở phía sau xe ba gác, vốn dĩ cô ấy định đi bộ về.
Đến khi về đến làng, đã gần mười hai giờ đêm.
Trương Thái Hà về nhà, Lý Văn Thư dẫn anh hai cũng về nhà.
Nhìn khung cảnh quen thuộc dưới ánh trăng, không hiểu sao tim Lý Văn Thư lại đập nhanh hơn.
Kiếp trước sau khi lên thành phố, cô đã không về thăm mẹ nữa. Sau này bản thân sống cũng không tốt, trong lòng vẫn còn oán hận họ.
Sau này nghe nói Từ Tú Liên mất sớm, em gái cũng gả cho tên đồ tể làng bên, ngày ngày bị ông ta đánh đập, sau này trực tiếp hóa điên.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi nặng trĩu.
Nhìn cánh cửa quen thuộc, Lý Văn Thư cắn môi, nhịn không được gõ cửa.
Ba mẹ con lúc này đang ở cùng nhau, cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy động tĩnh cũng giật mình.
Từ sau khi Lý Đại Cương bị bắt, nhà họ chỉ còn lại ba mẹ con, ở quê là vậy, đàn bà góa chồng, đừng hòng có ngày yên ổn, đám lưu manh trong làng đến tối lại đến quấy rối.
Ba mẹ con họ cũng không ngoại lệ, gần đây cứ có kẻ nửa đêm đến gõ cửa huýt sáo, khiến họ ngủ cũng không dám ngủ say.
Bây giờ nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng cũng giật thót.
Tuy nhiên biết hôm nay Lý Văn Thư sẽ về, vẫn đứng dậy mở cửa ra sân.
Lý Văn Phương hạ giọng hỏi.
"Chị, là chị phải không?”
Nghe thấy giọng Lý Văn Phương, Lý Văn Thư vội vàng đáp.
"Văn Phương, là chị đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-180-a.html.]
Lý Văn Phương gần như chạy tới, mở cửa ra.
"Chị, chị về rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của em gái, Lý Văn Thư cũng thấy chua xót.
"Chị về rồi.”
Nói rồi giới thiệu Lý Minh Hạ phía sau.
Lúc này Từ Tú Liên cũng đi ra, nhìn thấy Lý Văn Thư, đều rất xúc động.
Mọi người vào nhà, Lý Văn Phương bật đèn.
"Mẹ, con về thăm mọi người, những thứ này mẹ giữ lấy mà ăn. Mẹ nói cho con biết, mẹ thấy chỗ nào không khỏe?”
Từ Tú Liên liếc nhìn Lý Minh Hạ, trên mặt có chút ngại ngùng, lúc này Lý Văn Thư mới nhận ra không tiện.
Lý Minh Hạ rất tinh ý, lấy cớ hút thuốc đi ra ngoài.
Từ Tú Liên mới nói gần đây bà không đi tiểu được, bụng cũng khó chịu.
Lý Văn Thư nghe vậy, đây không phải là bệnh nhẹ, phải đi khám ngay.
"Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ, chắc là còn cấp cứu, xem thử là bị sao.”
Từ Tú Liên không chịu.
"Giờ này rồi còn đâu nữa? Hay là mai hẵng đi, với cả cũng có chuyện gì đâu mà, chắc một hai hôm nữa là khỏi thôi, con bé này về làm gì cho khổ, chẳng phải thêm phiền phức cho người ta à?”
Lý Đa Mỹ đã lén lút liên lạc với Lý Văn Thư trước, sau khi liên lạc xong mới nói với bà, biết chuyện này bà cũng rất tức giận, cảm thấy hai đứa nhỏ tự ý quyết định.
Nhưng điện thoại đã gọi rồi, hối hận cũng không kịp nữa, hơn nữa bà cũng thật sự rất nhớ Lý Văn Thư.
Thái độ của Từ Tú Liên rất kiên quyết, mấy người bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói sáng sớm ngày mai lại vào thị trấn.
Nông thôn đều là giường đất, trên đó có thể ngủ được rất nhiều người, bốn người bọn họ dự định ngủ cùng nhau, để Lý Minh Hạ ngủ ở gian nhà bên cạnh.
Dọn dẹp qua loa một chút, mọi người liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Lý Văn Phương căn bản không nỡ ngủ, nhịn không được cứ nói chuyện với Lý Văn Thư.
"Chị, chị ở thành phố sống có quen không? Có ai bắt nạt chị không?”