Hai cô gái đều rất vui, không nhịn được trò chuyện rôm rả.
Trương Thái Hà mua vé đứng, sau khi lên xe bèn tùy tiện tìm một chỗ, không ngờ lại cùng một toa với Lý Văn Thư.
Hiện tại Lý Văn Thư đã trở nên xinh đẹp như vậy, nhất thời cô ấy cũng suýt chút nữa không nhận ra, nhưng dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, càng nhìn càng thấy quen mắt, lúc này mới lấy hết can đảm hỏi một câu.
"Đứng mỏi lắm, chúng ta chen chúc một chút, cậu ngồi cạnh tôi đi.”
Lý Văn Thư dời người vào trong, nhường chỗ cho Trương Thái Hà.
Trương Thái Hà nhìn Lý Minh Hạ một cái, trong mắt sáng lấp lánh.
"Như vậy không tiện đâu, không sao, tôi đứng là được rồi, không mệt. Đúng rồi Văn Thư, đây là anh trai của cậu sao?”
Nhìn Lý Minh Hạ tuấn tú lịch lãm, Trương Thái Hà có chút ngại ngùng.
Lý Văn Thư gật đầu: "Đúng vậy, đây là anh hai của tôi, cậu đừng khách sáo với tôi nữa, mau ngồi đi.”
Thấy cô không phải chỉ khách sáo mời, Trương Thái Hà bèn ngồi xuống.
Đường xá xa xôi, có thể ngồi thì ai lại muốn đứng, chân đều đứng mỏi nhừ rồi.
Sau khi ngồi xuống, hai người lại trò chuyện.
Chuyện con gái, Lý Minh Hạ cũng không chen miệng vào được, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trò chuyện qua lại, không biết tại sao, đột nhiên lại nói đến chuyện người yêu cũ của Lý Văn Thư.
"Nghe nói anh ta năm sau nhất định thi đậu đại học, năm nay chỉ thiếu vài điểm, chắc bây giờ ruột gan đều hối hận rồi.”
Nếu không phải Trương Thái Hà nhắc đến, Lý Văn Thư thật sự không muốn nhớ đến người này.
Kiếp trước cô mắt mù, bị tên công tử bột này lừa gạt hết lần này đến lần khác, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-179-a.html.]
Bây giờ nghĩ lại, Trần Giang Đào sao có thể so sánh với Giản Vân Đình? Ngay cả xách giày cho Giản Vân Đình cũng không xứng. Kiếp trước không biết tại sao, cô như thể để mắt ở mông, lại thấy anh ta tốt.
"Kệ anh ta đi, chuyện đã qua rồi, đúng rồi, anh ta và chị họ của tôi thế nào rồi?”
Lúc hai người họ còn mặn nồng, Trần Giang Đào đã phải lòng chị họ của cô, gần như không chút do dự đá cô.
Còn lý do cũng rất buồn cười, bởi vì Trần Giang Đào cảm thấy thành tích của cô không tốt, không có hy vọng thi đậu đại học, chị họ của cô thì khác, cô ta học giỏi, sau này sẽ là người một nhà với anh ta.
Lúc đó cô còn rất đau khổ, suýt chút nữa sa sút tinh thần.
Bây giờ nghĩ lại thật sự rất buồn cười, loại đàn ông như vậy mà cũng có thể đùa bỡn cô xoay như chong chóng, cũng đáng đời cô không có ngày nào tốt đẹp.
Trương Thái Hà cẩn thận liếc nhìn cô một cái, thấy tâm trạng cô còn ổn định, lúc này mới lên tiếng.
"Nhìn thì có vẻ cũng được, nhưng nghe nói hai người cũng thường xuyên cãi nhau, tôi thấy như vậy có thể thành hay không còn khó nói lắm.”
Lúc đó hai người bọn họ vênh váo lắm, còn nói nhất định đều có thể thi đậu đại học, kết quả thi một năm trượt, khó tránh khỏi bị người trong làng chê cười.
Sang năm mà thi không đậu, thì thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Lý Văn Thư nghe vậy không khỏi hả hê, tên khốn này, lúc trước còn tưởng Vương Xuân Na là cái gì ghê gớm lắm, sau này sẽ biết hối hận.
Chị họ của cô hoàn toàn là học vẹt, tuy siêng năng nhưng đầu óc lại chẳng có gì.
Nói chuyện một lúc, hai người cũng không còn gì để nói, Trương Thái Hà bèn thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Minh Hạ bên cạnh, có vẻ rất hứng thú.
Lý Văn Thư cũng nhận ra ánh mắt của cô ấy.
"Sao vậy? Thái Hà.”
Trương Thái Hà thu hồi ánh mắt, tai đỏ bừng.
"Không có gì.”
Cô ấy chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, đẹp trai thật, có chút giống Lý Văn Thư.