Anh ấy làm quần quật cả tháng cũng chỉ được sáu bảy chục, đây là còn làm ở nhà máy, những nơi khác lương còn chưa cao bằng anh ấy, bọn họ một ngày mà kiếm được hai mươi đồng thì đúng là ghê gớm rồi.
Lý Minh Hạ khẽ suỵt một tiếng.
"Mẹ cũng chỉ có thế, đoán sai rồi, đoán lại đi."
Ban đầu Lý Quốc Bang không chú ý bên này, nghe con trai nói vậy cũng bị khơi dậy sự tò mò.
"Vậy rốt rốt kiếm được bao nhiêu?"
Thấy bố lên tiếng, Lý Minh Hạ cũng không vòng vo nữa.
"Hôm nay con bé kiếm được hai trăm đồng, chia cho Tiểu Trương năm mươi, còn lại một trăm rưỡi."
Lý Minh Hồng đang ngồi uống trà, nghe câu trả lời này, trực tiếp phun hết ra ngoài.
"Nói cái gì? Nhiều tiền vậy, sao có thể? Bán quần áo mà kiếm được nhiều thế à?"
Trương Mỹ Liên và Lý Quốc Bang còn tưởng bọn họ đang nói đùa.
"Đừng có giỡn nữa, rốt cuộc là thế nào?"
"Thật sự kiếm được nhiều vậy, không tin thì hỏi Văn Thư, con bé thật thà như vậy, chắc chắn sẽ không lừa mọi người đâu."
Lý Văn Thư trong lòng cũng vui vẻ.
"Anh hai nói thật đấy ạ, thật sự kiếm được nhiều vậy, chia cho Tĩnh Mỹ một ít, dù sao cô ấy đi theo chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng."
Cả nhà nghe vậy nhất thời sôi trào, bây giờ ai còn nói kinh doanh cá thể mất mặt nữa? Một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, mất mặt này bọn họ cũng cam lòng, đây đều là tiền thật giá thật đấy!
"Giỏi quá, không ngờ bán quần áo lại kiếm tiền như vậy."
Lý Minh Hồng cũng thật lòng vui mừng cho em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-171-a.html.]
"Nói vậy không đúng, không phải bán quần áo kiếm tiền, là do con bé chọn mẫu mã đẹp."
"Đúng đúng đúng, vẫn là con gái có mắt nhìn, người khác thật sự không kiếm được số tiền này.”
Lý Minh Hồng cũng là người biết nhìn gió mà bẻ măng, vội vàng nịnh hót.
Bầu không khí gia đình như vậy khiến Lý Văn Thư cảm thấy rất ấm lòng, cô thật sự rất thích cảm giác này. Chỉ khi gia đình hòa thuận, cuộc sống suôn sẻ thì mới có động lực kiếm tiền.
Lý Quốc Bang cũng không khỏi cảm khái bản thân tư tưởng cổ hủ.
"Là bố suy nghĩ thiển cận, người trẻ các con thật sự rất lợi hại.”
Cả nhà vui vẻ ngồi trò chuyện trong sân.
Lý Văn Thư còn đang suy nghĩ có nên đưa cho bố mẹ một ít tiền hay không, dù sao cô cũng đã tiêu của nhà không ít.
Nhưng sau khi cô đề nghị, Trương Mỹ Liên lại từ chối.
"Tiền con kiếm được là của con, nhà không cần, hơn nữa, con làm cái này phải có vốn, không có vốn thì làm sao mà làm? Tự mình giữ lấy là được rồi, đừng làm mất.”
Cả nhà cũng có thái độ tương tự, chủ yếu là nhà họ Lý cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải bớt xén từ chỗ cô.
Nhà họ Lý vui mừng hớn hở, còn Lý Tâm Nhu lúc này, không đúng, phải là Giản Tâm Nhu, cũng vui mừng không thôi.
Bên phía quê nhà đã giải quyết xong vụ án trước thời hạn, nhà họ Giản liền đưa cô ta về thành phố ngay trong đêm.
Giản Vi Quốc ở không xa, cũng ở khu tập thể đối diện, vừa rồi cô ta hình như nhìn thấy Lý Văn Thư, nhưng cũng không dám chắc chắn.
Nghĩ đến việc bản thân quay trở lại với thân phận này, Lý Tâm Nhu hận không thể lập tức đến nhà họ Lý tìm bọn họ, để bọn họ xem thử cho dù không có nhà họ Lý, cô ta vẫn có thể sống rất tốt.
Trở về nhà họ Giản, Cao Thúy Lan đã dọn dẹp xong phòng cho cô ta.
"Tâm Nhu, hôm nay con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mẹ và bố con sẽ đến nhà họ Lý giúp con lấy sổ hộ khẩu, đến lúc đó sẽ chuyển hộ khẩu của con ra ngoài.”
Nghe mẹ nói vậy, trong lòng Lý Tâm Nhu vui mừng khôn xiết, bây giờ cô ta đã nóng lòng muốn xem đến lúc đó nhà họ Lý sẽ có biểu cảm gì.