Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-04-10 06:46:46
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Thư không nhìn thấy bản thân, chỉ có thể nhìn thấy Lâm Tuyết, chỉ thấy khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô ấy lúc này giống như đang đeo một cái mũ trùm đầu của bọn cướp.

 

Văn Thư phì một tiếng bật cười, kết quả là trong miệng phun ra một đống bùn.

 

Từ trước đến nay Lâm Tuyết chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt ủ rũ như sắp khóc đến nơi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thư, làm sao còn khóc nổi nữa, trực tiếp phì một tiếng cũng bật cười.

 

Hai người nhìn đối phương cười ngặt nghẽo, mấy nam đồng chí cũng bất lực.

 

Hai nữ đồng chí này thật đúng là tâm lý vững vàng, ngã xuống mương kêu đến mức toàn thân đều là bùn đất, vậy mà còn có thể cười vui vẻ như vậy.

 

Vân Đình vừa buồn cười vừa đau lòng, đưa tay kéo người lên, Quốc Đào ở bên cạnh cũng nhíu mày, cẩn thận đỡ Lâm Tuyết lên.

 

"Anh nói em này, không có bản lĩnh đó thì đã nói sớm, cần gì phải cứng miệng, trên người không bị thương chỗ nào chứ?”

 

Lâm Tuyết dở khóc dở cười, lắc đầu.

 

"Không sao, không sao.”

 

Mà lúc này Vân Đình cũng đang kiểm tra xem trên người Văn Thư có bị thương chỗ nào không.

 

Bị thương thì không bị thương, dù sao bên dưới cũng có một lớp bùn, chỉ là váy, mặt mũi, tóc tai đều là bùn đất, cái này thì hơi khó xử lý.

 

Hai cô gái xinh đẹp ban đầu, giờ đã biến thành người bùn, cả nhóm đều có chút bất lực.

 

"Giờ tính sao? Vẫn đi câu cá chứ?”

 

Quách Đào liếc nhìn Giản Vân Đình.

 

Giản Vân Đình cũng không biết phải làm sao, bùn đất dính trên người khó chịu vô cùng, về muộn sợ là đóng vảy hết.

 

Thở dài trong lòng, nhớ lại hoạt động hôm nay tham gia, đừng nói là lãng mạn, quả thực là không dám hồi tưởng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-81.html.]

Giản Vân Đình còn chưa kịp mở miệng, Lý Văn Thư bên cạnh đã lên tiếng.

 

"Khó lắm mới ra ngoài một chuyến, sắp đến nơi rồi, sao có lý nào lại quay về? Đợi lát nữa chúng ta ra bờ sông rửa mặt là được, về đến khu tập thể thì thay đồ. Chị Lâm Tuyết, chị nói có phải không?”

 

Nếu như trước đây gặp phải chuyện như vậy, Lâm Tuyết sợ là hận không thể tìm cái cột mà đ.â.m vào cho xong, sống lớn như vậy chưa từng trải qua chuyện mất mặt như thế, hơn nữa còn trước mặt nhiều nam đồng chí như vậy.

 

Thế nhưng hôm nay lại cảm thấy không sao, thậm chí còn có chút buồn cười, chủ yếu là phản ứng của Lý Văn Thư quá tự nhiên, như thể căn bản không coi là chuyện gì, bản thân cô ấy cũng bị cảm xúc đó lây nhiễm lúc nào không hay.

 

"Vậy thì đi, đã lỡ ra rồi.”

 

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai dám để hai cô gái tiếp tục đạp xe nữa.

 

"Dù sao cũng không còn xa nữa, chúng ta dắt bộ qua đó đi.”

 

Nếu Lý Văn Thư và Lâm Tuyết đều ngồi sau thì sẽ dư ra một chiếc xe, thời buổi này xe đạp rất quý giá, một chiếc cũng tốn không ít tiền, để ở đây bọn họ cũng không yên tâm, nhỡ đâu có người đi qua lấy mất thì sao?

 

Vậy nên chi bằng dắt bộ qua đó.

 

Cả nhóm vừa đi vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến bờ sông.

 

Giản Vân Đình và những người khác lấy dụng cụ ra, ném mồi câu xuống sông, rồi ngồi im bên cạnh chờ đợi.

 

Lý Văn Thư chưa từng câu cá bao giờ, thấy khá tò mò, bèn đứng bên cạnh xem.

 

Lâm Tuyết liếc nhìn cô.

 

"Bên kia có tảng đá kìa, chúng ta có thể ngồi xổm trên đó rửa mặt, cô có đi không?”

 

Lúc này Lý Văn Thư mới nhớ ra mặt mình vẫn còn đầy bùn đất, bèn đứng dậy đi theo Lâm Tuyết.

 

Hai cô gái rửa sạch bùn đất trên mặt, sau đó mới quay trở lại.

 

Đúng lúc này, Giản Vân Đình đã có thu hoạch, trước đây khi còn đi đánh trận, môi trường khắc nghiệt, câu cá cũng là một trong những kỹ năng sinh tồn.

Loading...