Thấy cô không để ý đến mình, cứ thế đi thẳng, Giản Vân Đình nhịn không được nhướn mày.
"Sao thế? Mắt mũi để đâu rồi?”
Lý Văn Thư không muốn đôi co với anh, cô tiếp tục đi về phía trước.
Giản Vân Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cô bị làm sao vậy, sao cứ như con lừa cứng đầu thế này.
Anh sải bước tiến lên, đưa tay túm lấy cổ áo sau của Lý Văn Thư.
"Sao thế? Không nghe thấy anh nói chuyện với em à.”
Lý Văn Thư như con gà con, vùng vẫy thoát khỏi tay anh, quay đầu lại nhìn anh.
"Anh làm gì thế?”
"Lửa giận ngút trời thế kia, ai chọc giận em thế?”
Lý Văn Thư nhìn anh, đôi mắt vẫn đẹp đến nao lòng. Mỗi lần chạm phải đôi mắt ấy, Giản Vân Đình đều cảm thấy như có một dòng xoáy trong mắt Lý Văn Thư, có thể hút hồn người khác.
"Các cô gái trong đoàn văn công nhảy đẹp không?”
Lý Văn Thư ưỡn n.g.ự.c hỏi.
Giản Vân Đình rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được bật cười.
"Cũng được, khá đẹp.”
Nghe anh nói vậy, Lý Văn Thư càng tức giận hơn.
"Đẹp thì anh ở lại mà ngắm cho đã, ở luôn trong đoàn văn công đi.”
Giản Vân Đình chưa từng tiếp xúc nhiều với nữ đồng chí, nhưng dù có chậm chạp đến đâu, anh cũng nhận ra Lý Văn Thư đang ghen.
Cảm giác này thật mới lạ.
"Người ta không cho anh ở lại.”
Lý Văn Thư nhỏ nhen, tuy trong lòng luôn cảm thấy mình không xứng với Giản Vân Đình, đối phương có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng hiện tại cô toàn tâm toàn ý với người đàn ông này, gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn không nhịn được ghen tuông, ngay cả lời nói cũng trở nên trẻ con.
Vốn dĩ cô cũng không đến mức tức giận như vậy, kết quả Giản Vân Đình lại cố tình nói những lời như vậy chọc tức cô, thật sự là muốn ăn đòn mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-31.html.]
Lý Văn Thư trừng mắt nhìn anh một cái, nhất thời cũng không biết nói gì để phản bác, cô trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thấy Lý Văn Thư có vẻ thật sự tức giận, Giản Vân Đình luống cuống, vội vàng chạy thêm vài bước.
"Ai nói với em anh đến đoàn văn công? Anh không đến đó, chỉ có mình Đào Tử đi thôi.”
Nghe anh trả lời, Lý Văn Thư không nhịn được dừng bước.
"Thật hay giả đấy?”
Giản Vân Đình cảm thấy trong lòng kỳ lạ, cho dù hắn có đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn thì đã sao? Dù sao cũng là người trong cùng một đại viện.
Cô muốn giận thì cứ giận đi, tại sao anh phải giải thích? Thế nhưng trong lòng anh lại không kìm chế được.
Nghĩ đến đây, Giản Vân Đình cũng thấy phiền não.
"Tất nhiên là thật, anh lừa em làm gì?”
Lý Văn Thư lập tức vui vẻ trở lại, không đi là tốt rồi, dù sao Lâm Tuyết cũng là một nữ đồng chí rất ưu tú, nếu hai người ở bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm, vậy còn có chuyện gì của cô nữa?
"Sao anh không đi? Không phải vì em đấy chứ?”
Lý Văn Thư được đằng chân lân đằng đầu, ánh mắt tinh ranh nhìn anh.
Giản Vân Đình chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Em đừng tự mình đa tình.”
Lý Văn Thư kéo dài giọng "Ồ” một tiếng.
"Xem ra là em hiểu lầm rồi, vậy em không làm phiền nữa, em đi trước đây.”
Lý Văn Thư không nói nhảm nữa, nhấc chân bước đi hai bước.
Giản Vân Đình có chút bực bội, sao cô nhóc này nói chuyện không chịu thua kém gì cả? Anh vội vàng đuổi theo vài bước.
"Sáng nay em đi đâu thế?”
Lý Văn Thư giật giật chiếc cặp sách trên người: "Đi đâu được chứ? Đi học chứ sao.”
Giản Vân Đình lúc này mới nhớ ra cô tuổi còn nhỏ.