Nhưng cái cớ ngụy biện này, đừng nói là mọi người nhà Lý, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, e rằng cũng sẽ không tin.
Người ta buôn bán đậu xanh tốt đẹp, sao phải bỏ độc vào trong? Nếu thật sự như vậy là phải ra hầu toà án mạng người.
“Cô ngậm m.á.u phun người! Sự tình đến nước này cô còn muốn chối cãi, cô cho rằng những lời này có thể lừa gạt được mắt của mọi người sao!”
Lý Quốc Bang phẫn nộ không thể nhịn được, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen, cầm lấy cốc nước bên cạnh, trực tiếp hung hăng đập xuống đất.
Ông luôn ôn hòa lễ độ, cho dù cãi nhau với người khác, cũng chưa từng có thói quen đập phá đồ đạc, có thể thấy hôm nay là thật sự mất khống chế cảm xúc.
Nhưng cũng phải, con gái do chính tay mình nuôi nấng lại muốn hãm hại người nhà, người bình thường thật sự không chịu nổi loại kích thích này.
Lý Tâm Nhu cũng giật mình.
“Con không có, không phải con làm…”
“Vậy chuyện cô xúi giục Trần Đại Hồng bỏ thuốc cho Văn Thư nói sao? Anh ta đã tự mình thừa nhận rồi, chẳng lẽ việc này cũng không phải cô làm, đúng không?”
Lý Minh Hạ đứng dậy, đi đến đối diện cô ta, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.
Lý Tâm Nhu lắc đầu: "Không phải tôi, tại sao mọi người lại thà tin lời một người ngoài, cũng không tin tôi, đều không phải tôi làm!”
Lý Minh Hạ nhịn không được nữa, túm lấy cổ áo cô ta trực tiếp hung hăng cho cô ta một cái tát.
“Lý Tâm Nhu, cô quá khiến tôi thất vọng rồi, những năm qua tôi đối xử tốt với cô đều cho chó ăn hết rồi, tại sao cô không bỏ thuốc trực tiếp độc c.h.ế.t tôi luôn đi? Hại tôi thành bại não, muốn liên lụy bố mẹ cả đời sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-cung-chieu-co-vo-thien-kim-khong-de-bat-nat/chuong-115.html.]
Lý Minh Hạ nghiến răng nghiến lợi, lòng trắng mắt phủ đầy tia m.á.u đỏ, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn anh ấy động tay đánh Lý Tâm Nhu.
Lý Tâm Nhu bị đánh choáng váng, trực tiếp quỳ xuống đất.
Cô ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô ta bây giờ coi như cũng đã hiểu rõ, thì ra trong nhà sớm đã bắt đầu điều tra cô ta, hiện tại kết quả đã có, mặc cho cô ta nói thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin.
Cái tát này triệt để đánh thức cô ta, cục diện trước mắt căn bản không phải giả ngu giả ngốc là có thể giải quyết được.
Nghĩ đến dù sao cũng đã xé rách mặt, bản thân cũng hà tất phải nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếng cười lớn méo mó từ trong miệng cô ta truyền ra, Lý Tâm Nhu từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nham hiểm nhìn bọn họ.
“Đúng, là tôi làm thì đã sao? Còn không phải là bị các người ép sao, tốt tốt, tại sao phải đón cô ta về? Tôi làm con gái của các người không tốt sao? Muốn trách thì chỉ có thể trách các người quá tham lam.”
Trương Mỹ Liên khiếp sợ nhìn cô ta, như thể chưa từng quen biết người này.
“Dựa vào đâu mà cô ta là con ruột của các người? Tôi chính là giống con nhà quê mùa, tôi không tin mệnh, cũng không muốn nhận mệnh, có thì hôm nay các người đánh c.h.ế.t tôi đi.”
Lý Văn Thư thật sự nhịn không được nữa, nghĩ đến kiếp trước người nhà bị cô ta hại đến thê thảm như vậy, lửa giận trong lòng bùng cháy.
Sải bước tiến lên, hung hăng giáng một cái tát vào bên mặt còn lại của cô ta.
“Lý Tâm Nhu, cô chính là một con súc sinh! Cho dù tôi có trở về, sự yêu thương của bọn họ dành cho cô cũng chưa từng giảm bớt, tôi đối với cô cũng chưa từng có địch ý, là do chính cô suy nghĩ nhiều, cô hại tôi thì thôi, nhưng cô hại bố mẹ và anh trai, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô!”
“Sẽ không tha cho tôi thì đã sao? Vậy các người báo án đi, bắt tôi lại, tôi mất mặt, các người cũng đừng hòng sống yên ổn!”