Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:53:03
Lượt xem: 1

Hơi thở của hắn khẽ quấn quanh những sợi tóc của Thẩm Nguyên Tịch, dường như sợ làm nàng thức giấc, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ta đưa nàng về.”

Như tỉnh dậy sau một giấc mơ, khi đầu ngón chân chạm đất, cảm nhận làn gió đêm lạnh mơn man làn da, Thẩm Nguyên Tịch mới hoàn toàn tỉnh táo.

Tam Điện hạ sau khi đưa nàng về, nhanh chóng biến mất vào màn đêm. Trên áo nàng vẫn còn lưu lại chút hơi ấm chưa tan của chàng.

Đới Thất Xảo nghe thấy động tĩnh liền buông đũa xuống, thấy Thẩm Nguyên Tịch mỉm cười bước vào, vẻ mặt như đang chìm trong mộng, bèn hỏi nàng: “Ăn rồi chứ?”

Thẩm Nguyên Tịch khẽ gật đầu.

Đới Thất Xảo nhìn nàng dò xét, sau đó hiểu được ý nghĩa trong nét mặt của nàng, liền lập tức quay mặt đi chỗ khác, như muốn tránh né.

“Bọn họ nói…” Đới Thất Xảo nhẹ nhàng lên tiếng, “Những U quỷ tu luyện quỷ thuật của Triều Hoa có diện mạo khác biệt so với các U quỷ khác.”

“… Bọn họ có mọc sừng không?” Thẩm Nguyên Tịch thầm nghĩ, dù trong “Khảo U” cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó, chẳng lẽ trông họ không giống người sao?

Tuy nhiên, Tam Điện hạ từng dùng từ “ma quỷ” để ví von Triều Hoa, nên nàng đoán những người thuộc Triều Hoa hẳn cũng khác biệt về ngoại hình.

“Ý là…” Đới Thất Xảo không nhìn Thẩm Nguyên Tịch, chỉ cầm bát cơm, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa, “Diện mạo của họ… phi thường.”

“Thật sao?” Thẩm Nguyên Tịch nghĩ đến những người U tộc mặt xanh mà nàng từng gặp, cùng với những thích khách của U tộc mà nàng đã đối mặt, rồi nghiền ngẫm.

Những thích khách U tộc mà nàng từng gặp, theo lời Tam Điện hạ, có lẽ đều thuộc nhánh Yên Xuyên, Yên Xuyên cũng là một nhánh của Triều Hoa, nên nói cho cùng, hai bên cũng không khác biệt mấy.

Những U tộc nàng gặp cũng không có gì đặc biệt về diện mạo, nàng cũng chẳng thấy ai thực sự nổi bật, thậm chí người mặt xanh còn trông kỳ lạ vì không có lông mày và môi.

Vì vậy, Thẩm Nguyên Tịch kết luận: “Chưa chắc, ta thấy người đẹp ở U tộc cũng không nhiều.”

May

Dù gì thì trong U tộc này, người đẹp nhất mà nàng từng gặp, cũng chỉ có Tam Điện hạ mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-96.html.]

… Tử Du có tính không nhỉ? Tử Du miễn cưỡng cũng có thể xem là đẹp, nhưng nét đẹp của hắn là do thừa hưởng từ phụ thân mình, một nam nhân tuấn tú nức tiếng, không nhất thiết do mẫu thân truyền lại.

Phụ thân từng bảo, Tiết Việt tướng quân được người Mạc Bắc ca tụng là “tuấn lãng nhân”, mà Tử Du lại giống Tiết tướng quân hơn, nên khi đi đến Mạc Bắc, dân chúng đều có thể nhận ra hắn là con trai của Tiết Việt.

Bất chợt, Thẩm Nguyên Tịch nhớ đến người đệ đệ bấy lâu không có tin tức, khẽ thở dài, cũng như Đới Thất Xảo, nàng ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Sau khi trở về phủ, Tam Điện hạ mở phong thư Vân Tinh vừa đưa.

Đó là thư hồi âm từ Bạch gia ở Nhai Châu, một trong mười hai gia thần.

“Bạch gia chỉ còn lại hai huynh muội, muội muội yếu ớt, cần phải chăm sóc thường xuyên,” Tam Điện hạ đọc xong, đốt lá thư, “Cho nên Bạch gia sẽ không phái người đến Hoa Kinh.”

Vân Tinh thưa: “Bạch gia giữ chốt Nhai Châu, từ một trăm sáu mươi năm trước, khi vào làm quan ở Phương Thành, đã không còn truyền thụ võ học độc môn.”

“Không sao.” Tam Điện hạ đáp.

Ngoài cổng Tam Vương phủ lúc ấy có vài vị quan lại đến, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tam Điện hạ ngồi trong gian phòng ấm áp, cảm nhận động tĩnh bên ngoài, kinh ngạc nói: “Đại Lý Tự?”

Chàng lập tức xuất hiện bên ngoài phủ, hỏi các quan lại vì sao đến.

“Án mạng vứt xác ở Tây Thị, chúng thần đã điều tra rõ ràng, hung thủ là người làm ở tiệm bánh Tô Ký…”

“Nói thẳng vào vấn đề đi.” Tam Điện hạ không muốn nghe lý do yêu hận đã nhàm tai, dạo này chưa một đêm nào chàng được ngủ yên giấc, Thẩm Nguyên Tịch vừa rời đi thì chàng lại đau đầu.

“Điện hạ, dù hung phạm đã nhận tội, nhưng dân chúng Hoa Kinh vẫn không tin, nói rằng vì e ngại Điện hạ nên không dám công bố người kia bị U tộc cắn chết, chỉ tùy tiện bắt người để chịu tội thay…”

Loading...