Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:33
Lượt xem: 0

Bà tử kia nói: “Nhưng Công chúa Khang Ninh có chỉ…”

Tam Điện hạ thở dài, thoắt cái biến mất, rồi một lát sau, ném ra một tờ “chiếu thư” với nét chữ rồng bay phượng múa, đích danh chỉ bảo Tiêu Minh Khởi trông chừng con gái, năm mươi năm không được vào kinh, dù là phụng chỉ cũng không được.

Đợi cho nhóm người ồn ào kia đều đã rời đi, Thẩm Nguyên Tịch hỏi: “Tam Điện hạ… là chưa rời đi sao?”

Ngài thản nhiên thừa nhận: “Trở về cũng không có gì thú vị, nên lại tới đây.”

Vậy ra ngài vẫn luôn quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Thẩm Nguyên Tịch đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề: “Điện Hạ và các hoàng thân ấy… ta không rõ lắm.”

Ý của nàng là muốn Tam Điện hạ cho nàng biết Quận chúa Quách Thành là con cái của vị vương gia nào, để lỡ đắc tội rồi thì cũng có thể đề phòng, ghi nhớ tên tuổi, phòng khi họ trả đũa sau này còn biết đường mà tránh.

Nào ngờ Tam Điện hạ đáp: “Nhiều lắm, ta cũng không nhớ hết.”

“Ý ta là, Quận chúa Quách Thành…”

“Lần cuối ta gặp, chắc nàng ta mới khoảng bảy tám tuổi?” Tam Điện hạ nói, “Cha nàng là Tiêu Minh Khởi, là ca ca cùng mẹ của Tiêu Minh Tắc. Ông ta ở yên tại phong địa của mình, nàng không cần sợ ông ta.”

“À… vậy còn Công chúa Khang Ninh…”

“Công chúa Khang Ninh là tỷ tỷ cùng mẹ của Tiêu Minh Tắc.”

Thẩm Nguyên Tịch nghĩ một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Quận chúa Quách Thành đã để tâm đến Tam Điện hạ?”

“Là ta đẹp, là nàng ta háo sắc.” Tam Điện hạ trả lời thẳng thắn, rồi hứng thú quay sang nhìn Thẩm Nguyên Tịch hỏi, “Nàng để tâm sao?”

Thẩm Nguyên Tịch bối rối đáp: “Không phải… chỉ là cảm thấy, quả nhiên sẽ có người muốn gả cho ngài.”

Ai ai cũng ngưỡng mộ vẻ ngoài của ngài, đúng như lời Lưu Ngọc Hiền đã nói, đa số không dám mơ đến chuyện lấy ngài, nhưng vẫn có vài người nghĩ mình xứng đáng, nên cũng dám mơ như thế.

Tam Điện hạ nhíu mày: “Toàn là tiểu bối, nghĩ cũng vô dụng, ta sẽ không cưới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-58.html.]

Thẩm Nguyên Tịch như muốn so đo: “Nhưng nói cho cùng, Tam Điện hạ đã hơn hai trăm tuổi, chẳng phải ta cũng là tiểu bối của ngài sao?”

“Nàng không giống.” Tam Điện hạ đáp gọn, rồi bổ sung, “Hai trăm bảy mươi mốt.”

Lâu sau, Thẩm Nguyên Tịch mới gật đầu, khẽ nói: “Vâng, ta hiểu.”

Tam Điện hạ mân mê tay cầm bằng vàng, khóe môi nở một nụ cười.

Thẩm Nguyên Tịch quay mặt đi tránh ánh mắt ngài, rồi kêu khẽ một tiếng: “A! Kính viễn vọng của Quận chúa quên mất rồi!”

“Đây là ta tặng phụ thân của nàng ta.” Tam Điện hạ đáp, “Hôm trước nàng chỉ vào bức vẽ trong sách, nói chưa từng thấy bao giờ, nên ta mới hối hận vì đã tặng ông ấy. Hôm nay có duyên lấy lại, đúng lúc tặng nàng.”

“Hả?” Thẩm Nguyên Tịch ngơ ngác nhận lấy.

“Con gái dạy dỗ ra thành bộ dạng vô dụng này là lỗi của phụ thân. Ta bắt ông ấy trả lại thứ đó, hợp tình hợp lý.” Tam Điện hạ nói.

Thẩm Nguyên Tịch lo lắng: “Không biết chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sẽ gây rắc rối thế nào.”

Lúc nãy khi cỗ kiệu của Quận chúa Quách Thành rời đi, vẫn còn nghe thấy tiếng nàng ta khóc lóc om sòm:

—”Ta không muốn đi! Ta mới vừa đến! Ta còn muốn gặp Tam Điện hạ!”

“Còn cả… bức thư mà ngài đã viết.” Thẩm Nguyên Tịch nhắc nhỏ.

Chuyện này có chút quá đáng, không biết khi Tiêu Minh Khởi nhìn thấy có nổi giận hay không.

Tam Điện hạ mỉm cười, bình tĩnh đáp: “Không cần lo, Tiêu Minh Khởi còn cảm ơn ta không kịp.”

Quả thực đúng như lời ngài nói, khi Quận chúa Quách Thành về tới phong địa, đưa “chiếu thư” của Tam Điện hạ cho Tiêu vương, Tiêu vương mừng rỡ, ba lần hô chữ “tốt” thật lớn, lập tức sai người đóng khung lại, treo ngay tại chính sảnh của phủ.

Còn về phần con gái, Tiêu vương nghĩ đến những lời đồn đại về họa lớn trong kinh thành mấy ngày gần đây, thầm nhủ, may mà con gái sớm đã rời kinh thành trở về, quả thật Tam Điện hạ có tầm nhìn xa.

Giữa trưa, Tam Điện hạ quay về phủ, lúc này đang đứng bên hồ sen. Cành liễu mảnh mai rủ xuống mặt nước, không có gió, vô cùng tĩnh lặng.

May

Loading...