Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:16:14
Lượt xem: 1
Nửa đêm đầu tiên ngồi nghe Thẩm Phong Niên trò chuyện trước khuê phòng Thẩm Nguyên Tịch, nửa đêm sau lại quanh quẩn ngoài phủ tướng quân, chơi trò trốn tìm với lính gác.
Ban ngày thì đường hoàng đến phủ tướng quân gặp Thẩm Nguyên Tịch, trong đầu chỉ nghĩ hôm nay nói gì với nàng, làm gì, hoặc chẳng làm gì, chỉ nhìn nàng cũng đủ.
“…Nhưng Tam Điện hạ cần nghỉ ngơi chứ?” Thẩm Nguyên Tịch lo lắng hỏi.
Không trách được hôm nay trông ánh mắt ngài có chút mơ màng. Nàng cứ nghĩ do ánh nắng Đông Uyển chiếu rọi, nhưng nhìn kỹ thì ngay cả thần sắc ngài cũng phảng phất chút mệt mỏi.
“Ban ngày là thời gian nghỉ ngơi của Tam Điện hạ.” Thẩm Nguyên Tịch nói, “Điện hạ nên về ngủ một giấc thật tốt.”
Tam Điện hạ cúi mắt, có chút không vui.
Nàng lập tức tự kiểm điểm, nàng quá thoải mái, vô thức vượt qua lễ nghĩa, dám chỉ trỏ chuyện của Tam Điện hạ.
Một lúc sau, Tam Điện hạ nói: “Vậy thì chỉ có thể hẹn nàng vào ngày kia thôi.”
Thì ra ngài không vui vì điều này!
“Vậy cũng được, vì nàng đã nói như vậy.” Tam Điện hạ khẽ cười, “Đúng là có chút mệt mỏi, vậy ta về đây.”
“Ồ…ồ!” Không phải ảo giác, Thẩm Nguyên Tịch thấy rõ trên mặt ngài sự luyến tiếc.
Trong Tam Vương phủ, lão bộc thấy chiếc giường trong thư phòng đã trải qua mấy đêm lạnh lẽo cuối cùng cũng được Tam Điện hạ nằm lên.
Ngài đang ngủ say sưa trong khi nắm chặt trong tay một chiếc khăn tay.
Lão bộc tiến lại, định dọn chiếc khăn đi thì đôi mắt của Tam Điện hạ bỗng mở ra, ánh nhìn sắc bén lóe lên thoáng qua nét nghiêm khắc.
Lão vội giải thích: “Điện hạ, chỉ là để thay giặt thôi ạ.”
“Thứ trong tay ta mà ngươi cũng dám động vào.” Giọng Tam Điện hạ vẫn còn ngái ngủ nhưng chứa đầy uy lực.
Lão bộc ngoan ngoãn rút tay lại, run rẩy bước lui.
Tam Điện hạ tỉnh giấc giữa đêm, nhìn ra sân vườn tịch mịch rồi lại nằm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-45.html.]
Ban ngày ngủ, ban đêm tỉnh có ích gì? Ban đêm là lúc nàng ngủ, dù có đến phủ tướng quân cũng chỉ thấy hộ viện tuần tra cùng Thẩm Phong Niên.
Vô vị.
Lão bộc mang trà đến trông thấy, liền rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm rằng sinh hoạt của Tam Điện hạ đã đảo lộn, ăn không ngon, ngủ không yên, sẽ sinh chuyện lớn.
Tam Điện hạ nghe mà phiền lòng, bèn nói: “Ta chỉ đảo lộn ngày đêm, sinh hoạt như họ, không hề gì.”
May
Lão lại khóc òa lên.
“Để lâu như vậy sẽ sinh đại bệnh, ánh mặt trời càng ngày càng mạnh, điện hạ sẽ không chịu nổi…”
Ánh mặt trời đối với U tộc là nguồn hại rút ngắn tuổi thọ, chỉ có ánh trăng dịu dàng mới là cội nguồn sức mạnh, không gây tổn hại cho họ.
Tam Điện hạ ngồi dậy, nhìn lão bộc đã lớn tuổi hơn cả phụ thân mình thì thở dài bất lực.
Lão là huyết bộc trung thành nhất từ thời tổ mẫu còn tại thế, đã dùng lời thề m.á.u đời đời bảo vệ huyết mạch U chủ. Nghe nói từng là ân nhân cứu mạng của tổ mẫu, cũng là người duy nhất từng lên thánh sơn, diện kiến thiên đạo. Lời đồn rằng thiên đạo ban cho lão một thân bất tử, nhưng cái giá phải trả là thân xác cứ lão hóa không ngừng.
Về sau, Tẩm Nguyệt “nhìn thấu” thiên cơ, đưa con trai đến Đại Chiêu, đem lão bộc làm lễ vật theo hầu bảo vệ.
Vì vậy, lão vừa là người hầu của hai đời U chủ, vừa là trưởng lão cao niên trong gia tộc còn sống, Tẩm Nguyệt nói chuyện với lão cũng phải khách khí mấy phần, Tam Điện hạ là huyết mạch trẻ tuổi nhất của U chủ, dĩ nhiên cũng phải chịu đựng lời cằn nhằn của lão.
Trong tiếng khóc than rền rĩ của lão bộc, Tam Điện hạ nâng mái tóc dài tựa ánh trăng, chợt nhớ đến con quạ của mình.
“Sao còn chưa về.”
Quạ của chàng dĩ nhiên cũng có thể cưỡi gió, một lá thư chỉ cần ba ngày đã có thể đến biên giới, theo lý thì giờ đáng lẽ phải đang trên đường về rồi.
Hay là mẫu thân nhận được thư, có quá nhiều lời dặn dò chưa viết xong, nên chậm trễ chăng?
*
Một ngày nữa lại trôi qua, sáng sớm có mưa nhẹ, đến trước trưa mặt đất đã khô gần hết, nhị tiểu thư của Quốc công phủ tới.