Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:16:10
Lượt xem: 2
Thẩm Nguyên Tịch nghĩ, Tam Điện hạ hôm nay đến là để kiểm tra võ nghệ của nàng sao?
Nàng gắn tên, đứng vững bước chân, hít sâu kéo cung, quả nhiên, cung sáu cân, nàng chỉ kéo được một chút.
Đang nghĩ cách giải thích với Tam Điện hạ thì đột nhiên cây cung trở nên nhẹ hơn, Tam Điện hạ đã đứng sau nàng, nắm tay nàng, khẽ nói: “Giữ vững hơi thở.”
Nàng vội xóa tan suy nghĩ trước đó, Thẩm Nguyên Tịch hiểu Tam Điện hạ thích làm phu tử2, từ việc viết chữ đến kéo cung, cuối cùng vẫn là để dạy nàng, không phải kiểm tra.
“Khi nàng thấy ổn thì thả tay.” Giọng nói của Tam Điện hạ vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
Thẩm Nguyên Tịch hít sâu, trước khi kiệt sức buông tay, đồng thời, Tam Điện hạ cũng thả tay.
Mũi tên xé gió lao về phía bia cỏ, nửa mũi cắm vào, đuôi tên khẽ rung.
Quả đúng là cảm giác b.ắ.n trúng đích, thích thú vô cùng.
Thẩm Nguyên Tịch khẽ mỉm cười, đặt cung xuống, quay đầu nói với Tam Điện hạ: “Thực ra ta…”
Tam Điện hạ đang nhìn nàng.
Mái tóc bạc của ngài buộc hờ, bên mai còn bện vài lọn nhỏ cài vòng ngọc bích.
Thẩm Nguyên Tịch bất ngờ nhìn thấy gương mặt ngài gần trong gang tấc, lập tức quên mất điều định nói, đến khi ngài hơi nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nàng mới định thần lại, nói tiếp: “Thích dùng kiếm hơn.”
“Ta biết.” Tam Điện hạ đáp, “Phụ thân nàng đã nói với ta rồi.”
Lực không đủ, so với cung tên, kiếm và đao dễ dùng hơn.
“Nàng dùng kiếm đi, để ta xem.” Tam Điện hạ lại nói.
Thẩm Nguyên Tịch nghiêm túc đáp: “Chắc không thể lọt vào mắt Tam Điện hạ, ta chỉ biết những chiêu cơ bản nhất…”
“Nguyên Tịch.” Ngài đột ngột gọi tên nàng, Thẩm Nguyên Tịch nóng bừng cả đầu, chẳng thể nói gì thêm.
“Ta đã sống gần ba trăm năm, tốt xấu thấy đủ cả, nàng nghĩ một người như ta sẽ cười một thiếu nữ mười bảy tuổi vung kiếm không giỏi sao?”
May
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-43.html.]
Nàng bị thuyết phục.
Tam Điện hạ nhẹ nhàng cúi người, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, “Mời nàng.”
Thẩm Nguyên Tịch không biết những chiêu thức màu mè, chỉ biết các chiêu c.h.é.m g.i.ế.c cơ bản có sức sát thương thực tế, gần như không có tính nghệ thuật, nhưng nàng vẫn cẩn thận làm, chờ đợi chỉ dạy.
Tam Điện hạ lại như một con mèo đang cười, nheo mắt nhìn dưới ánh mặt trời, cuối cùng chỉ nói: “Thẩm Phong Niên đúng là người thông minh.”
Dù Thẩm Nguyên Tịch bị giới hạn bởi nền tảng và thể lực của mình, nhưng từng động tác đều vững chắc và thực dụng, bỏ qua mọi chiêu thức phòng thủ để tập trung vào công kích.
“Còn chiêu nào khác không?” Tam Điện hạ tỏ vẻ rất hứng thú.
Thẩm Nguyên Tịch được khích lệ, kéo thương ra luyện tiếp vài chiêu.
Khi thu chiêu, hơi thở đã rối loạn, Thẩm Nguyên Tịch đưa tay đặt lên ngực, nói: “Đây là chiêu thức gia truyền, phụ thân ta từng nói, mẫu thân ta múa chiêu này là vững chắc nhất.”
Tam Điện hạ đáp: “Đúng vậy. Nhưng ta cho rằng sở trường của Trình tướng quân nằm ở binh pháp. Khả năng bày mưu tính kế của bà vượt qua cả phụ thân nàng.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên Tịch nghe thấy điều đó, nàng sững sờ, mang theo cảm giác kỳ lạ hỏi Tam Điện hạ: “Mẫu thân lợi hại đến vậy sao?”
Tam Điện hạ cười nói: “Hãy nghĩ xem những người ta từng gặp, văn thần võ tướng không dưới nghìn người, ai được ta đánh giá như vậy, tất nhiên là người xuất chúng.”
“Ta biết mà!” Thẩm Nguyên Tịch ban đầu vui mừng, nhưng chẳng bao lâu lại rơi vào một nỗi buồn khó nói.
Tam Điện hạ hỏi: “Vì sao nàng lại buồn?”
Thẩm Nguyên Tịch vội xoa mặt, lắc đầu đáp: “Không có.”
“Không cần giấu diếm.” Tam Điện hạ tiến lại gần hơn, chậm rãi nói, “Nữ tử mười bảy tuổi, dù trầm ổn đến đâu cũng không thể che giấu tâm tư của mình. Trước mặt ta, không cần phải làm như vậy.”
Thẩm Nguyên Tịch nhắm mắt lại, thở dài một hơi, “Cũng đúng, Tam Điện hạ từng gặp qua vô số người, niềm vui nỗi buồn của chúng ta, dù che giấu thế nào, vẫn hiện rõ trên mặt trước ngài.”
“Đứa trẻ thông minh.” Tam Điện hạ gật đầu tán thưởng, lại lộ ra chút vẻ khoan khoái, cười nói, “Nữ tử tuổi nàng, đọc nhiều sách, sẽ nói ra những lời già dặn như vậy.”