Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:15:55
Lượt xem: 1

Vì có suy nghĩ này cổ vũ, Thẩm Nguyên Tịch nói về những truyện quái đàm mới đọc gần đây, kể lại những chuyện kỳ lạ về vùng đất hoang phế Bồng Lai.

Ánh nắng chiếu vào, Tam Điện hạ ở hướng ngược sáng, có lúc nàng không thấy rõ mặt ngài, nhưng qua lời đáp của ngài, nàng có thể đoán rằng ngài ít nhất cũng là một “tri kỷ.”

Ngài biết rất nhiều, không giống như Tiết Tử Du luôn nói những câu chuyện nàng kể là hư cấu. Tam Điện hạ sẽ giải thích nguyên do của sự hư cấu đó, thậm chí còn bổ sung thêm nhiều chuyện kỳ lạ nàng chưa biết.

Không biết từ lúc nào, hai người đã đến ngôi chùa trên lưng chừng Phi Hà Sơn. Ngôi chùa này thờ Đại Nguyệt Thần, hương khói thịnh vượng hơn hẳn ngôi đền ở phố Tây Hoa Kinh.

Chỉ là hôm nay, chùa tuy mở rộng cửa, nhưng không thấy khách hành hương, cũng không thấy các cư sĩ phục vụ thần linh. Khói hương lượn lờ, mặt đất sạch sẽ, trước đài Tẩy Phong ở tiền điện còn bày một bộ trà cụ bằng ngọc tinh xảo.

Tam Điện hạ nắm tay nàng ngồi xuống, lấy nước pha trà, chờ trà sôi ngài mới hỏi: “Nàng đói chưa?”

Thẩm Nguyên Tịch quả thật thấy đói, vì trước khi ra cửa nàng chỉ ăn chút trà bánh.

Tam Điện hạ nói: “Chờ ở đây, không được đi đâu, ta sẽ quay lại ngay.”

Nói rồi, ngài lại liền biến mất.

Thẩm Nguyên Tịch ngây ngốc nhìn ghế đá đối diện trống không, lắc đầu vài lần để chắc chắn mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ không phải là mơ.

Nhân lúc Tam Điện hạ rời đi, nàng mới dám nghĩ lại một cách táo bạo.

Suốt đường đi, có vài lần, khi Tam Điện hạ quay đầu nhìn nàng, nàng đều muốn chạy về phủ Tướng quân, nắm vai Trần tẩu và mọi người mà hét lên, bảo rằng, thật sự quá đẹp!

Còn cả mái tóc bạc ấy nữa. Nàng xác định đó là màu bạc, nhìn kỹ thì không phải trắng như tuyết, dưới ánh sáng còn lấp lánh tuyệt đẹp.

Suy nghĩ quanh co, Thẩm Nguyên Tịch chợt nhận ra một câu hỏi từ đầu vẫn chưa có lời giải.

“Vậy tại sao lại là ta?”

Suốt đoạn đường đi cùng nhau, thái độ của Tam Điện hạ với nàng dường như không xem hôn sự này như trò đùa.

Tam Điện hạ nghiêm túc, nên chắc chắn bản thân nàng có gì đó hấp dẫn ngài.

Thẩm Nguyên Tịch tự hiểu, nàng không có tài năng nổi bật, cũng không có dung mạo kiều diễm, còn là người từ Mạc Bắc xa xôi, nơi chỉ có cát bụi và mọi rợ mới đến Hoa Kinh.

Tri thức hay tầm nhìn đều kém người. Vậy Tam Điện hạ còn mong đợi điều gì từ nàng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-35.html.]

Câu trả lời quá rõ ràng.

Thẩm Nguyên Tịch xoa mặt, thở dài.

Trước mặt nàng xuất hiện một chén tàu hũ vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Tam Điện hạ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt chiếc thìa vàng vào tay nàng.

May

“Đây là tàu hũ ngon nhất của Hoa Kinh hơn trăm năm qua.” Ngài nói, “Ăn khi còn nóng đi.”

Thẩm Nguyên Tịch cầm thìa, khó hiểu.

“Không thích ăn sao?” Tam Điện hạ hỏi.

Nàng lắc đầu.

“Đừng để ý đến ta, nàng cứ tự nhiên.” Tam Điện hạ rõ ràng đã hiểu sai ý nàng, trên gương mặt hiện lên nụ cười nhạt, “Hoa Kinh có những món ngon gì, chỗ vui chơi nào, không ai rõ hơn ta đâu. Nàng muốn ăn gì thì cứ hỏi ta.”

Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người cầm thìa, cuối cùng vẫn hỏi ra điều ấy.

“Tam Điện hạ, m.á.u của ta… cũng là loại… ngon sao?”

Đôi mắt Tam Điện hạ lóe sáng trong chốc lát, nhưng vẻ mặt ngài không chút thay đổi.

Câu trả lời lại bất ngờ ngoài dự liệu của Thẩm Nguyên Tịch.

“Ta không biết, ta chưa thử qua.”

Mây che phủ mặt trời, ánh sáng và bóng tối luân phiên trong khoảnh khắc, để lộ đôi mắt đỏ rực tràn đầy sức sống của ngài.

Rồi ngài lại dạy dỗ nàng: “Sau này đừng nói câu đó, rất nguy hiểm.”

Ngài mỉm cười, tay khẽ chạm vào môi, như thể đang chạm vào răng nanh chưa lộ ra, rồi nghiêm mặt nói:

“Câu đó, thông thường là phải sau khi thành thân mới nói.”

Tam Điện hạ ngoài mặt có thể giữ vẻ bình tĩnh để sửa lời nàng, nhưng thực chất trong đầu hắn như bị câu nói đó đánh vào đến mức suýt nữa trống rỗng.

Loading...