Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:15:51
Lượt xem: 0

Nếu giờ phút này nàng quá giữ lễ, e rằng sẽ hối tiếc cả đời.

Vậy nên, nàng đặt tay lên bàn tay ngài đưa ra, không dám dùng lực.

Tam Điện hạ lập tức nắm lấy cổ tay nàng, lại dùng thêm tay kia, hai tay giữ chặt, đỡ nàng bước xuống xe.

Bàn tay ngài không hề lạnh lẽo, ngón tay tuy hơi mát, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp.

Thẩm Nguyên Tịch mơ màng bước xuống xe, chân đã chạm đất mà lòng vẫn bồng bềnh, chẳng có chút cảm giác chân thật nào.

Tim nàng đập loạn trong lồng ngực, nàng mím chặt môi, cơn gió lạnh lướt qua khiến nàng càng nhận rõ khuôn mặt mình đang nóng bừng.

Sau một hồi cố lấy lại bình tĩnh, cuối cùng nàng cũng thốt ra được một lời cảm tạ.

“Khách sáo quá.” Tam Điện hạ dường như không hài lòng với lời cảm ơn của nàng, nhưng ngay sau đó, ngài đổi giọng vui vẻ, hỏi: “Có phải ta đỡ còn vững vàng hơn Tiêu Minh Tắc không?”

“Hả?”

Thẩm Nguyên Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu, chạm ngay vào gương mặt đang phảng phất vẻ đắc ý của ngài.

Nàng nhìn kỹ hơn, đột nhiên nhận ra một ý nghĩ lạ lùng—Tam Điện hạ, e rằng không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi.

Không ngạc nhiên khi phụ thân nàng lại nói như vậy.

Nàng vẫn nhớ trên đường về phủ tối qua, nàng đã hỏi phụ thân, vì sao người lại nói Tam Điện hạ trông trưởng thành hơn mười tám năm trước.

Thẩm Phong Niên đáp: “Mười tám năm trước lần đầu gặp Tam Điện hạ, thật sự rất kinh ngạc. Không phải vì dung mạo… tuy dung mạo ngài quả thật kinh người, nhưng điều khiến ta kinh ngạc là khí chất của ngài. Thoạt nhìn cứ như một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, chẳng ai nghĩ rằng ngài đã gần ba trăm tuổi. Giờ đây… nếu phải nói, ngài thực sự giống một nam nhân vừa qua tuổi đôi mươi.”

Nhưng ngay khi tỉnh táo lại, Thẩm Nguyên Tịch lại hoảng hốt: “Chẳng lẽ tối qua Tam Điện hạ cũng…”

Ngài nhất định cũng có mặt ở trong cung, nếu không sao có thể biết chuyện Hoàng đế đã đỡ nàng đứng dậy?

May

“Ta làm nàng sợ à?” Tam Điện hạ cúi người nhìn sắc mặt nàng, lần này ngài thật sự cười, khiến Thẩm Nguyên Tịch trông thấy được nụ cười của ngài, “Ta chỉ muốn nhìn một chút thôi, sau đó liền ra ngoài cung chờ nàng, ta không hứng thú với nơi ấy lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-33.html.]

Nếu không phải vì muốn nhìn phản ứng của Thẩm Nguyên Tịch khi nhận chỉ, ngài cũng chẳng vào chốn đó, có gì thú vị đâu.

“Đi thôi.” Tam Điện hạ lại đưa tay ra hiệu bảo nàng nắm lấy.

Lại nữa sao?

Biểu cảm lúng túng của Thẩm Nguyên Tịch giống như ngài vừa đưa ra một lưỡi d.a.o tẩm độc, vẻ mặt tràn đầy đau khổ như thể sắp giảm thọ.

Tam Điện hạ: “Sao vậy?”

“Đa tạ Tam Điện hạ quan tâm, ta… tự đi được.”

“Còn xa lắm, đợi nàng tự đi thì chỉ có ngắm hoàng hôn.” Tam Điện hạ hừ nhẹ, đưa tay lại gần hơn, không cho phép nàng từ chối, “Đưa tay đây.”

“Hả? Chưa đến sao?” Thẩm Nguyên Tịch chợt nhận ra, xung quanh vẫn là quan đạo, họ vừa ra khỏi cửa Đông không bao xa, còn chưa thấy bóng dáng núi non đâu.

Vậy sao lại dừng ở đây?

“Lần đầu ta đánh xe, chưa quen lắm.” Tam Điện hạ dường như đọc được thắc mắc trong lòng nàng, “Không muốn để nàng chịu khổ.”

“Thế ngọn núi… còn xa không?” Thẩm Nguyên Tịch rụt rè hỏi.

Tam Điện hạ nheo mắt: “Nàng nắm tay ta, nháy mắt là tới.”

Thẩm Nguyên Tịch vừa đưa ngón tay ra chạm thử, Tam Điện hạ liền chớp tay bắt lấy, vòng tay ôm ngang eo nàng.

Gió thổi vù vù, Thẩm Nguyên Tịch không thể mở mắt, cả người được Tam Điện hạ dùng áo choàng phủ kín, mùi hương thanh mát phảng phất quanh mũi, chỉ qua vài hơi thở, nàng đã đặt chân xuống đất.

“Xe ngựa thì…” Thẩm Nguyên Tịch vừa đứng vững, câu đầu tiên liền hỏi thăm về xe ngựa của phủ nàng.

Tam Điện hạ cúi xuống nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. Chiếc áo choàng ngài dùng để che nắng khoác lên người nàng trông rộng thùng thình, gấu áo kéo lê trên mặt đất, nàng chỉ để lộ mỗi khuôn mặt nhỏ, nàng chỉ lộ ra cái đầu, ngẩng lên, nói với ngài câu ấy.

Loading...