Phát sóng trực tiếp đoán mệnh: Kinh! Ngươi ăn tro cốt thông gia - 18
Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:49:42
Lượt xem: 2
Vu Âm bị đánh thức, tai cực thính, thoáng nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ. Lần theo âm thanh, cô phát hiện hai người đang bàn về "củ cải" và "nhân sâm." Cô nhìn kỹ mới nhận ra "củ cải" mà họ nói chính là một đứa trẻ mũm mĩm.
Đứa trẻ chỉ tầm năm sáu tuổi, nước mắt lưng tròng, bị trói chặt, thân mình quằn quại như muốn trốn thoát. Gã cao lớn quay đầu lại, thấy đứa nhỏ đang cố bò về phía bờ cát, liền túm lấy chân bé và quăng vào hố đào sẵn đến nửa thân người.
“Tiểu mập này mà còn muốn chạy à! Chưa ai từng thoát được khỏi tay ông nội mày đâu!” Gã cười đắc ý rồi bắt đầu xúc đất lấp hố.
Vu Âm, với bước chân nhẹ nhàng, đã đứng ngay sau lưng hai kẻ bắt cóc mà họ không hề hay biết. Thế nhưng, đứa trẻ trong hố tròn mắt nhìn cô, nước mắt tuôn trào, ra hiệu cho cô chạy đi. Ánh mắt ấy khiến gã thấp lùn nhận ra có gì đó phía sau. Gã quay lại và thấy một thiếu nữ mặc áo trắng, lập tức liên tưởng đến truyền thuyết về ma ám. Sợ quá, hắn hét toáng lên: “Mẹ ơi! Quỷ!”
Tiếng hét khiến gã cao lớn giật mình quay lại, chưa kịp nhìn rõ, đã bị Vu Âm giơ tay đánh một phát vào trán, ngất xỉu ngay lập tức. Cô nhấc tay như định đánh gã thấp lùn, nhưng hắn tự dọa ngất trước khi cô kịp chạm vào.
“Đúng là phế vật,” Vu Âm lắc đầu, vòng qua hai người rồi cúi xuống kéo đứa trẻ lên khỏi hố. Sau đó, cô đá cả hai gã một cao một thấp xuống hố, dùng linh lực trói chặt, để đầu họ nhô lên như hai cái củ cải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phat-song-truc-tiep-doan-menh-kinh-nguoi-an-tro-cot-thong-gia/18.html.]
Sau khi dọn dẹp xong, Vu Âm cởi dây trói và tháo băng dính miệng cho đứa trẻ. Đứa nhỏ tên Triệu Vũ, đôi mắt híp lại vì mũm mĩm, ngơ ngác nhìn cô.
Vu Âm phẩy tay trước mặt bé, khẽ hỏi, “Ngốc à?”
Đứa nhỏ hít mũi, lí nhí đáp: “Ta không ngốc, ta biết nói mà!” Rồi bé quệt nước mắt, ngây ngô hỏi: “Tỷ tỷ là tiên hay quỷ vậy? Vừa nãy ta thấy tỷ…” Bé bắt chước động tác của Vu Âm, “Chỉ phẩy tay một cái là hai người xấu kia liền đổ nhào xuống. Lại phẩy cái nữa, đất cứ thế mà tự trượt xuống hố.”
Vu Âm cảm thấy đứa trẻ này thật thú vị, dám đối diện với nguy hiểm mà vẫn không hoảng loạn. Cô đưa tay véo má bé: “Tỷ không phải quỷ.”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Đứa nhỏ táo bạo đưa tay sờ tay cô, reo lên: “Ấm thật! Vậy tỷ là thần tiên rồi! Cảm ơn tỷ đã cứu ta!”
Vu Âm mỉm cười không nói gì, giúp bé phủi bụi bẩn trên người. Thấy quần áo bé rách nát do bị kéo lê, cô khẽ nhíu mày: “Khuya rồi, không về nhà cha mẹ sẽ lo lắng lắm đấy. Còn đi nổi không? Có cần tỷ đưa đến đồn cảnh sát không?”