Nương Tử Hoà Ly - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-10-09 21:59:12
Lượt xem: 73
Hắn nghe vậy mơ hồ nở nụ cười một tiếng: "Không có.”
“Vậy vết thương này?”
Hắn không nói gì, liếc mắt lẳng lặng nhìn ta, ta lại từ trong ánh mắt kia, cảm giác được một tia mát mẻ: "Ngươi cố ý?"
“Xem như vậy đi.”
“Vì sao, ngươi không muốn sống nữa, sao có thể hạ thủ tàn nhẫn với mình như thế?”
Ta vừa vội vừa tức, nhịn không được đ.ấ.m hắn, "Chuyện lớn bằng trời, cũng không thể hạ tay nặng như vậy a, vạn nhất có chuyện tốt xấu, ngươi ngay cả mạng cũng không còn.”
“Tẩu tử đau lòng sao?”
Ta bên này gấp đến độ hô hấp gấp gáp, hắn ngược lại vân đạm phong khinh, con ngươi yên lặng nhìn ta, thình lình hỏi một câu như vậy.
Hơi thở ngưng trệ, ta cảm giác tim đập chậm nửa nhịp.
“Đương nhiên, ta là tẩu tử của ngươi, đương nhiên là sợ ngươi xảy ra chuyện.”
“Vậy, đỏ mặt cái gì?”
Hai gò má vốn đã nóng bỏng, càng lúc càng nóng bỏng, như là có cấm kỵ gì đang vỡ ra.
Hắn bất động nhìn ta, ánh mắt đen nhánh, như là nhìn thẳng vào trong lòng người, đáy mắt sóng lớn cuồn cuộn.
Ta luống cuống, vội vàng vươn tay, che má trái, giận dữ nói: "Nhị Lang, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ.”
Chưa từng lường trước, hắn cũng vươn một bàn tay, trực tiếp cầm lấy bàn tay che mặt của ta.
Bàn tay to thô ráp mà nóng bỏng, giống như là bị lửa đốt, từ tay bắt đầu cháy lên, lan tràn tới toàn thân, tứ chi bách hài.
Con ngươi hắn mờ mịt nhìn ta, cảm xúc tuôn ra, thanh âm khàn khàn, trầm thấp nói: "Ngọc nương...”
Ta nhất thời hoảng đỏ mắt, thanh âm run rẩy: "Nhị thúc!”
"Nhị thúc, ta có việc muốn cùng ngươi thương nghị, lần trước ngươi gặp qua tú tài, nhiều năm qua đối với ta chiếu cố rất nhiều, ngươi cũng biết, ta cùng ca ngươi vừa thành hôn hắn liền đi, nhiều năm lo liệu như vậy, ta bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, cảm thấy tú tài con người không tệ, muốn gả cho hắn."
"Nhị thúc yên tâm, tú tài nói, thành thân chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục kinh doanh, còn có thể chiếu cố tiểu cô..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-hoa-ly/chuong-36.html.]
“Ngày sau ngươi ở trong kinh dàn xếp ổn thỏa, có thể mang thái mẫu cùng tiểu cô đi, nếu các nàng không muốn đi, tiếp tục ở lại cũng ta cũng có thể, thế nào cũng được.”
Càng nói càng hoảng, càng nói càng loạn, tay Bùi Nhị Lang tựa hồ run lên, tiện đà thu lại, ánh mắt có chút đỏ, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh.
“Tẩu tẩu đã nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Được, ngươi chờ.”
11
Bùi Nhị Lang một câu "Ngươi chờ", làm cho ta sợ hãi mấy ngày.
Mặc dù không rõ "ngươi chờ" cụ thể là có ý gì, nhưng ta biết, hắn ngày đó nghiến răng nghiến lợi, là cực kỳ tức giận.
Sau đó ta cùng hắn cũng không nói chuyện nữa.
Mỗi ngày thay thuốc cho hắn như thường lệ, vết thương ngày qua ngày lành lại, mặt của hắn lại ngày qua ngày lạnh.
Ta cúi đầu thay thuốc cho hắn, quấn băng vải trên lưng, luôn cảm giác hắn đang nhìn ta.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với cặp mắt sắc bén thâm trầm kia.
“Nhị, vết thương của Nhị thúc sắp khỏi rồi. "Ta lắp bắp nói.
“Ừ, sắp khỏi rồi. "Hắn nhìn ta chằm chằm, ý vị thâm trường.
Mỗi lần đều là hoảng hốt chạy bừa từ trong phòng hắn ra.
Tiểu Đào thấy vẻ mặt mờ mịt: "Tẩu tử, ca ca của muội không ổn sao, mặt chị trắng như vậy.”
“Bùi Tiểu Đào!”
Ta ngăn chặn thanh âm, e sợ bị người trong phòng nghe được, giận dữ nói: "Muội không nói lời nào, không ai coi muội là người câm điếc đâu.”
“Muội không nói lời nào không phải trở thành câm điếc sao.”
“Muội không có việc gì làm đúng không, vào phòng bếp nấu bếp, lát nữa ta nấu canh kho.”