Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:47:45
Lượt xem: 86

19

 

"Nếu con đã thừa nhận rồi ta cũng không nói thêm được gì nữa, để ta nói cha con xem ngày tốt, sớm làm cho xong hôn sự đi!"

 

Ta há hốc miệng nhìn mẹ, bà đang mỉm cười hiền lành không hề có chút tức giận. Sau đó bà để ta nằm xuống giường, dặn ta ăn no lại tiếp tục ngủ đến lúc nào tùy thích, còn sai Ôn Túc đi lấy thuốc cho ta.

 

Bà xoay người mắng Ôn Túc một trận vì tội không biết tiết chế, lăn lộn ta suốt một đêm, nếu ta bị thương thật thì biết làm thế nào?

 

Ta lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu, bây giờ đâu còn mặt mũi nhìn ai nữa? Làm sao mẹ biết chuyện hắn lăn lộn ta cả đêm vậy?

 

Ta hoảng hốt nhớ lại đêm qua chúng ta gây tiếng động lớn đến cỡ nào, hắn điên lên quả thật đáng sợ muốn chết. Ngày xưa mẹ nói nam nhân thắt lưng gầy thì sức yếu, tất cả đều là lừa gạt.

 

Ngày lành thậm chí còn không cần cha chọn, ngay hôm sau Hoàng đế bệ hạ ra chiếu ban hôn, hôn lễ cử hành vào mùng tám tháng chạp, nghe nói là một ngày vạn sự giai nghi.

 

Ngoài ra ta còn được ban thưởng của hồi môn, cho phép xuất giá từ Hoài Vương phủ.

 

Ta chuyển sang ở tạm bên Hoài Vương phủ, từ ngày tứ hôn đến đại hôn chỉ cách nhau mười ngày ngắn ngủi, đến một chiếc khăn đội đầu ta cũng không thêu kịp. Đã mất mặt đến độ không dám về nhà, còn nhắc gì đến phép tắc lễ nghĩa nữa?

 

Nghe nói Ôn Túc đến đây hai lần đều bị Bảo Châu đuổi về, mẹ dặn trước hôn lễ gặp nhau là điềm xấu, chờ ngày đón dâu rồi hãy gặp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nua-doi-lenh-denh/chuong-38.html.]

Hắn để lại cho ta một mảnh giấy hoa đào, trên đó viết.

 

“Lòng ta mộ nàng từ lâu, chỉ mình nàng không biết. Có thể lấy Bảo Ngân, Túc mừng rỡ không thôi.”

 

Ta cong môi, áp tờ giấy vào trong ngực.

 

Ngày hắn đến đón dâu, ta nâng quạt hoa lan ngồi trong phòng chờ đợi. Bảo Châu ngồi bên cạnh sai bảo nha hoàn ra ngoài xem tình hình ngăn rể. Vương gia vì chuyện ngăn rể này mà đã đi mời toàn bộ tài tử nổi danh trong kinh thành về đối phó.

 

"A tỷ, tỷ buông quạt xuống đi, cầm lâu mỏi tay. Huynh trưởng muốn vào cửa sợ là còn lâu lắm!" Bảo Châu đang vừa nói vừa ngậm đậu phộng, nhìn nàng ăn thứ gì cũng ngon miệng. Ai có thể nghĩ đến một ngày ta được xuất giá từ nhà nàng đâu chứ? Có lẽ chính Ôn Túc cũng không ngờ tới, nếu không hắn đã đối xử với Vương gia tốt hơn một chút rồi.

 

"A tỷ, ngày tỷ vừa về nhà, tướng công lén nói với ta rằng ánh mắt huynh trưởng nhìn tỷ hoàn toàn không trong sạch chút nào, sau này chắc chắn cưới tỷ, ta còn mắng hắn một trận. Bây giờ ngẫm lại quả nhiên hắn phán không sai." Ánh mắt Bảo Châu trong suốt, cười nói.

 

Chưa đến một khắc sau, nha hoàn trở về thông báo cửa đã mở, quan lang sẽ lập tức tiến vào.

 

Ta một thân một mình lên kinh, hiện giờ lại một thân một mình gả cho hắn.

 

Xuất giá từ Vương phủ, đồ cưới đương nhiên do Vương phủ chuẩn bị, nghe nói rất nhiều món là do bệ hạ ngự ban, một phần khác của cha mẹ. Bảo Châu nói Ôn Túc cũng đưa hết tiền và khế đất của mình qua để Vương gia xếp cùng đồ hồi môn.

 

Ngày ấy ta được gả cho hắn như ý nguyện.

 

Hắn thương ta yêu ta cả đời, chưa từng nói với ta một câu nói nặng, cũng không để ta chịu thêm chút uất ức nào.

Loading...