Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:05:25
Lượt xem: 77
13
Ta cong môi, cao giọng hô lớn: "Đại lang quân."
Ở Ôn gia này người ta không quen thuộc nhất chính là hắn, ta có thể mở miệng gọi nhị huynh tam huynh, nhưng không có cách nào gọi hắn một tiếng huynh trưởng.
"Sao thế? Giờ mới nhớ phải về lại mặt à?" Hắn siết chặt quai hàm, lời nói đầy gai góc.
"Đúng vậy, đã là nhà mẹ đẻ, ta muốn về lúc nào thì về chứ?" Ta nhàn nhạt đáp trả một câu, chỉ vừa bước chân vào nhà, ta chưa căm phẫn hắn thì thôi, hắn phát hỏa với ta làm gì? Ta mới là người ấm ức đây này!
"Xem ra gả đi rồi cũng tự tin lên hẳn đấy, dám tranh luận thẳng mặt, phu quân cẩu đản của ngươi đâu?"
"Trong nhà chỉ có con ta và hắn, hắn cũng đi lấy ai trông con?" Phu quân cẩu đản cái con khỉ, trí nhớ hắn tốt thật đấy.
Hắn nhíu mày thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi. Thật ra ta cũng không muốn cãi vã với hắn, nhưng mấy chữ “người hầu trung thành” kia cứ như một câu nguyền rủa phá hủy toàn bộ lòng kiên nhẫn của ta.
"Dạo này ngươi sống thế nào? Sau vừa đen vừa gầy thế?" Rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh hỏi thăm được một câu.
Ta gật đầu, ngoài chuyện không có hắn ra thì mọi thứ đều tốt.
"Ngài thì sao? Sống có tốt không?"
"Ngươi thấy đấy, bây giờ ta là Hộ bộ thượng thư, có thể có chỗ nào không tốt?"
Cũng đúng, hắn đã có thể làm những chuyện mình muốn làm, không ai có thể cưỡng ép, có chỗ nào không tốt nữa đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nua-doi-lenh-denh/chuong-25.html.]
"Ta đi hậu viện thăm cha mẹ đây!" Ta đã là đại cô nãi nãi của Ôn gia rồi, còn gọi người ta là a thẩm a thúc nữa thì khách khí quá.
"Đi đi!"
Ta xoay người vào cửa, nhóm gia đinh vẫn chen chúc theo sau như áp giải tù nhân sợ ta bỏ chạy. Đã đến tận đây rồi, ta còn có thể chạy đi đâu được?
"Bảo Ngân! Con của ta, đúng là nghiệp chướng, còn không mau đến đây cho mẹ nhìn xem?"
Mẹ đã trắng trẻo hơn xưa, chỉ là tóc vẫn bạc mà người cũng rất gầy, năm nay bà chỉ mới qua năm mươi nhưng đã biến thành một lão thái thái hiền lành. Hôm nay bà mặc y phục màu đen, vai khoác áo choàng cùng màu viền lông chồn bạc, trán đeo một viên hồng ngọc lớn bằng trái trứng bồ câu.
Ta vội vàng quỳ gối trước mặt lão thái thái không dám ngẩng đầu, không dám hé răng, để mặc bà dùng nắm đ.ấ.m yếu ớt đánh tới tấp lên vai mình.
Năm tháng là thứ đáng sợ đến mức nào? Chung sống cùng nhau quá lâu, mặc dù không có huyết thống vẫn có thể sinh ra tình thân, đây chẳng phải chính là mẹ ta đó sao? Con gái đi biền biệt hai năm không có tin tức gì, miệng thì mắng mỏ nhưng tay vẫn đâu dám đánh mạnh.
"Đồ nghiệp chướng, con muốn ta với cha con lo lắng đến c.h.ế.t mới vừa lòng hả?"
"Mẹ ơi, con sai rồi, sau này con không dám như vậy nữa. Mẹ cứ đánh con đi, đánh đến khi nào vừa lòng mới thôi." Ta kéo tay bà đặt lên ngực, nén nước mắt nhìn.
Ấy thế mà bà lại ôm ta vào lòng bật khóc.
"Đồ ác độc! Con muốn ép c.h.ế.t cha mẹ đúng không, huynh trưởng sai người đi Biện Kinh đón, người ta nói con đã về quê. Xuống quê tìm ai cũng nói con chưa từng trở về, những nơi con có thể đi đều bị lục tung lên nhưng không thấy bóng dáng. Chúng ta tưởng con đã c.h.ế.t bên ngoài rồi, ai ngờ đồ nghiệp chướng này còn biết mò về nhà."
Hóa ra là có đi tìm ta? Vậy vừa rồi còn nghiêm túc hỏi phu quân cẩu đản kia làm gì? Sao ta phải nghiêm túc nói hươu nói vượn với hắn thế nhỉ?
"Chẳng lẽ mẹ không biết con cầm tinh con khỉ sao? Làm sao c.h.ế.t dễ dàng thế được? Xin mẹ đừng nóng giận, đừng để con khỉ này chọc mẹ sinh bệnh, không đáng đâu, nếu không các huynh trưởng sẽ đánh con nữa mất."