Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:04:54
Lượt xem: 48
"Lời ta nói muội nhớ kỹ chưa? Kinh thành không thể so với nơi này, nhất định phải nghe lời mẹ, chờ a tỷ về quê thành hôn xong, sẽ lên Biện Kinh rồi đi kinh thành đón muội. Đến lúc đó muội muốn ở lại nhà a tỷ bao lâu cũng được."
Đây là những lời ta vừa cười vừa dỗ dành Bảo Châu, bởi vì nàng cứ khóc mãi không chịu lên xe ngựa. Cũng không biết lần gặp nhau tiếp theo là năm nào tháng nào, có lẽ ngày ta thật sự cưới một tên cẩu đản nào đó mới có thể buông tay không nghĩ về hắn nữa.
Xe ngựa chở Ôn gia đi, dường như cũng mang đi toàn bộ sức lực trên người ta.
Ta nằm suốt hai ngày mới ngồi dậy ăn cơm thu dọn hành lý lên đường, để lại cửa hàng cho Hà nương tử trông coi.
Thời gian trôi tuột qua kẽ ngón tay, hai năm qua đi mà như một cái chớp mắt. Đông Hải cách kinh thành xa vạn dặm, ta tạm cư ngụ ở một làng chài, nơi đây có người thậm chí không biết năm nay là năm nào.
Ta đã biến thành gái lỡ thì, nhưng dù là gái lỡ thì vẫn không thể tìm được tên cẩu đản nào như ý nguyện. Ngày trước gặp phải người quá kinh diễm, xuân hoa thu nguyệt cũng không sánh bằng một nửa hắn nên giờ ta nhìn ai cũng như nhìn cải trắng, làm sao hạ miệng nổi? Đương nhiên ta cũng không có tư cách ghét bỏ người khác, miễn cưỡng chỉ tính là một con heo không quá đẹp thôi mà, nhưng xin hãy hiểu cho tâm tình muốn ủi cải trắng của ta, lý tưởng của loài heo đơn giản lắm, cả đời gần như chỉ hướng đến một gốc cải trắng duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nua-doi-lenh-denh/chuong-23.html.]
Hai năm này ta kiếm được mấy trăm viên ngọc trai, loại thượng hạng phải đem tiến cống, những thứ tốt còn lại gần như đều ở trong người ta.
Lúc ta lên kinh thành trời đã vào đông tuyết bay lất phất, trong túi ta không còn ngọc trai nữa, trước n.g.ự.c lại nhét một xấp ngân phiếu mỏng. Tiền bạc tiếp thêm quyết tâm, hiện giờ dù ta muốn mở cửa hàng ở kinh thành cũng đã có vốn liếng mua bán.
Ta dàn xếp công việc xong mới đi hỏi thăm xem Ôn gia đang sống ở đâu, ngày hôm ấy trùng hợp là Đông chí. Đông chí là ngày cúng tế kính sư, chưa từng nghe ai nói là thích hợp cho cô nãi nãi lại mặt về nhà mẹ.
Nhắc đến Ôn Túc, bất cứ ai trong kinh thành cũng có thể kể nửa ngày về những truyền kỳ của hắn. Qua bao triều đại chưa từng gặp một vị Hộ bộ thượng thư nào trẻ tuổi tài năng hơn, quốc khố bây giờ tràn đầy, ngay cả tư khố của Thánh thượng cũng cực kỳ sung túc. Trong nước đã giảm miễn thuế má hai năm, làm ta rất hoài nghi rốt cuộc bạc trong quốc khố là từ đâu mà ra?
Mấu chốt là đến giờ hắn vẫn là vị quan quyền cao chức trọng độc thân tuấn tú nhất cả nước, nhà ai có con gái cũng muốn nhận làm rể.
Người ta đồn có thể hắn có bệnh kín không tiện nói, hoặc là đoạn tụ, hoặc là không “lên” được.
Ta rất muốn hỏi vậy con gái nhà Tống các lão đâu rồi? Mấy tin đồn đoạn tụ với không “lên” được là từ đâu mà có? Một vĩ nhân như vậy mà ba mươi mốt tuổi rồi chưa lấy vợ, quả thật rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.