Nữ Vương Nông Trang Tương Lai - Chương 61: Sao lại thế này?
Cập nhật lúc: 2025-08-11 09:35:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, một cảnh tượng kỳ quái diễn đường. Một chiếc xe bay lao vun vút mà cứ lững thững bay theo một cô gái, lơ lửng ngay đầu mà chỉ giữ cách ở bên cạnh.
Cứ như , Duy Nhược Hề mặt chút cảm xúc, thẳng một mạch về nhà, thậm chí cô còn quên cả việc gọi phương tiện công cộng. [Phương tiện công cộng đúng như tên gọi của nó, là một loại xe bay mà ai cũng thể sử dụng. Chỉ cần đến trạm và yêu cầu một chiếc là . Duy Nhược Hề bình thường loại xe .]
Cô bộ hơn một giờ đồng hồ mới về đến nhà. Chiếc xe bay xa hoa cũng lững thững bay bên cạnh cô suốt chừng thời gian. Về đến nhà, cô đóng sầm cửa , thèm liếc chiếc xe một cái.
Viêm Bân trong xe thì vô cùng sững sờ, thật hiểu tại chuyện thành thế . Không ngờ tính cách của Duy Nhược Hề quật cường đến , giống chút nào. Hắn cũng sai ở . Chẳng lẽ là vì lời ‘Xin ’ với cô ? Viêm Bân quyết định, ngày mai sẽ xin cô.
Sau đó, ngẩn trong xe cửa nhà cô vài giờ mới chịu rời .
Vốn dĩ Duy Nhược Hề định thực hành bài giảng ở trường một chút, nhưng khi thử tập trung tinh thần lực, cô phát hiện cứ nghĩ đến bộ dạng của Viêm Bân lúc theo , khiến tâm trí thể nào yên tĩnh .
Thôi kệ, gian chuyện với mấy cây ăn quả còn ý nghĩa và thoải mái hơn. Nghĩ , cô liền lắc trong gian.
Ở trong gian tâm sự với ba cây ăn quả nửa ngày, đồng thời ăn thật nhiều trái cây, tâm trạng của cô mới lên một chút. Nhìn hồ nước, cô nhớ đến ý định là đào thêm một cái hồ nữa để chứa nước uống. Nghĩ là , cô ngoài tìm mãi mà thấy dụng cụ đào, cuối cùng tìm một cái xẻng nhỏ.
Nhìn cái xẻng nhỏ tay, cô nhăn mặt, thôi đành , dù nó cũng là cái xẻng, tạm chấp nhận . Cùng lắm là chịu khó hơn một chút thôi.
Cô chuyện phiếm với ba cây ăn quả. Mải mê đào hố, thời gian cũng trôi qua nhanh. Sau 3 giờ, cô chỉ đào một cái hố đường kính một mét. Nhìn thành quả của , cô hài lòng gật đầu, cảm thấy cũng đến nỗi nào. Quả nhiên, lao động thể giúp giải tỏa cảm xúc.
Buổi tối, ăn cơm xong, cô liền về phòng . Cô theo lời hướng dẫn của bé Từ Lý, tiên thiền cho tâm trí tĩnh lặng đó mới tập trung tinh thần lực.
Đối với việc thiền, cô quen thuộc. Lúc ở cô nhi viện từng một vị đại sư đến thăm. Theo lời ông kể, do chùa miếu quá cũ nát nên ông đành xuống núi hóa duyên để tu sửa. Ai ngờ đủ tiền xây chùa thì cướp mất, còn đánh trọng thương, nên ông ở nhờ cô nhi viện một thời gian. Viện trưởng lúc tin Phật nên vui vẻ đồng ý. Khi đó, việc gì liền đến phòng của đại sư chơi. Mỗi họ đến đều thấy ông đang thiền, thế nên cô cũng nhờ ông chỉ cho cách thiền.
Hơn một giờ , cô cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô như thế thể tập trung tinh thần lực . Cô mở mắt, một chén nước bàn, trong đầu chỉ một ý niệm ‘ đây’, ‘ đây’. Bất ngờ, chén nước bay vút về phía cô.
Nhìn chén nước đang bay về phía , cô hoảng sợ, tinh thần lực buông lỏng, chén nước lập tức rơi xuống đất.
Ủa, cái xem như thành công nhỉ? Cô ngơ ngác cái chén vỡ mặt đất. Tuy gọi nó đến tận tay, nhưng cũng xem như là thành công .
Cô thử nghiệm thêm nhiều nữa, và thành công ngày càng nhiều hơn.
Sáng hôm , cô đến trường giảng. Vì sợ gặp Viêm Bân nên cô khỏi nhà từ sớm. Quả nhiên, ai theo.
tiết học, cô phát hiện Viêm Bân đang ở cửa chờ . Vừa thấy cô , định tiến gì đó, nhưng cô cho cơ hội, trực tiếp nhấc chân bỏ chạy.
“Duy Nhược Hề, , chuyện với em!” Viêm Bân định giơ tay giữ cô , nhưng nhớ đến lời cô hôm qua rằng ghét ai sự đồng ý nắm tay , đành ngượng ngùng thu tay , theo lưng cô thang máy.
“Duy Nhược Hề, thật xin , em tha thứ cho ?” Vừa khỏi thang máy ở đại sảnh tầng 1, Viêm Bân liền .
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Hiện tại đang là giờ tan học nên đại sảnh đông học sinh. Không vì giọng của Viêm đại thiếu gia quá đặc biệt mà đại sảnh đang ồn ào bỗng dưng im bặt, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía .
Cô cảm thấy nếu bây giờ cái hố đất, cô sẽ chui xuống ngay. Cái lúc trong thang máy , mà bây giờ mới ? Chắc chắn là cố ý mặt!
Không nghĩ ngợi nhiều, cô xoay bước thẳng cửa. Nếu thì ở cho xem kịch ? Cô dám chắc sự kiện , cô sẽ trở thành “kẻ thù chung” của bộ nữ sinh trong học viện.
Viêm Bân dường như thấu suy nghĩ của cô. Hắn nghĩ nhiều, lập tức kéo tay cô , vội vàng khẩn khoản: “Thật xin , ơn cho một cơ hội ? Anh chuyện đều là của , sẽ bù đắp sai lầm của mà.”
Đám đông xem náo nhiệt thì đang trợn tròn mắt. Cô gái rốt cuộc là ai mà thể khiến Viêm đại thiếu gia tha thiết xin như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-nong-trang-tuong-lai/chuong-61-sao-lai-the-nay.html.]
“Trời ạ, cô là ai? Có thể cho chính Viêm đại thiếu gia mở miệng xin ?”
“Không thể tin . Viêm thiếu của , thể xin với khác? Huhu, em đau lòng quá.”
“Cái gì mà Viêm thiếu của cô? Muốn c.h.ế.t ? Cẩn thận Bạch Linh Nhi đem cô băm bây giờ.”
“Aiii, Viêm thiếu gia của chúng …”
“…”
Nghe những lời đó, Duy Nhược Hề hận thể cho Viêm Bân một cái tát thật mạnh.
Sau đó, “Chát!” một tiếng vang lớn trong đại sảnh, đám đông đang ồn ào bỗng dưng im phăng phắc.
Duy Nhược Hề cũng ngơ ngác tay của . Ách, cố ý nha, chỉ là nghĩ thôi chứ định tay. Sao đánh thật ?
“Bây giờ đánh một cái tát, cơn giận nguôi ? Như thể tha thứ cho chứ?” Giọng điệu của Viêm Bân thản nhiên, dường như hề tức giận.
“A… thật xin , cố ý đánh .” Thật sự chỉ là suy nghĩ thôi mà. “Được , tha thứ cho … như thể chứ?” Dù cô cũng dính dáng đến nữa, tha thứ cũng quan trọng.
“Được, đưa em về.” Viêm Bân xong liền nắm tay cô ngoài những ánh mắt sắp lồi của .
Chờ hai họ , đám đông mới hồn.
“Mình nhầm chứ? Viêm thiếu đánh? Vậy mà nổi giận. Trời ơi, nhéo một cái xem, đang mơ ?... A, đau, nhéo nhẹ một chút ?”
“Là kêu nhéo mà.”
“…”
Duy Nhược Hề chỉ lo rời nên thấy một ánh mắt vô cùng độc ác đang b.ắ.n về phía cô.
“Duy Nhược Hề, tao mày c.h.ế.t tử tế…” Ngay tại một góc khuất trong đại sảnh, một giọng lạnh lẽo rít qua kẽ răng.
Vì đánh Viêm Bân một cái tát nên cô thấy áy náy, chính vì cũng phản kháng mà ngoan ngoãn để đưa về nhà.
Hai đường với câu nào. Đưa cô về đến nhà, cũng liền rời .
Vì sự kiện “bàn tay” đó mà mấy ngày liên tục cô dám học, chỉ ở nhà ngây . Mỗi ngày, cô đều cố gắng luyện tập khống chế tinh thần lực. Không ngờ chỉ vài ngày mà cô thể điều khiển các vật nhỏ một cách quen thuộc.
Vài ngày , cô cảm thấy thể quên chuyện đó nên liền chuẩn tài liệu đến trường giảng. Cô còn một vấn đề cần .
Ra đến cửa, cô quyết định trạm chờ xe công cộng. Không vì nhận lời tha thứ mà mấy ngày nay Viêm Bân đến phiền cô nữa. Cô cảm thấy thật buồn , nếu sớm chỉ cần một tiếng tha thứ là thể thoát khỏi kỳ cục , lẽ cô sớm tha thứ cho .
Hôm nay, cô một con đường tắt đến bến chờ. Vì con đường ít đến nên chút vắng vẻ. Đang tới, cô ngửi thấy một mùi hoa lạ.
“Không là mùi hoa gì, thơm thật…” Cô tại chút choáng váng, ngủ một chút.
Sao thế …?
Trong lúc đang choáng váng, cô mơ hồ thấy một bóng dáng mảnh mai đang tiến về phía .