Nữ Vương Nông Trang Tương Lai - Chương 2: Dị không gian

Cập nhật lúc: 2025-08-11 01:27:44
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Duy Nhược Hề vươn vai một cái, cuối cùng cũng xong cuốn Lịch sử Trái Đất Cận Đại. Tuy gọi là "cận đại", nhưng nội dung chủ yếu kể về những biến đổi của Trái Đất trong suốt 1000 năm qua. Cô rằng dân Trái Đất hiện tại chỉ còn 8 triệu và thường xuyên xảy chiến tranh với các tinh cầu văn minh khác. Có thể , Trái Đất ngày nay định hình bởi chiến tranh.

Thế lực Trái Đất hiện tập trung chủ yếu tám đại gia tộc: Viêm gia, Lam gia, Trạch gia, Phàm gia, Tề gia, Trầm gia, Bạch gia và Hiên Viên gia. Tình hình cụ thể của các gia tộc thì cô rõ, vì sách đề cập chi tiết.

“Chị, ăn cơm.” Tiểu Hạo ngoài cửa gọi .

“Ừ, chị ngay.”

Nhắc đến đồ ăn, Duy Nhược Hề thấy nản lòng. Cô thực sự ghét cái thế giới văn minh , ngày ba bữa đều là loại bánh dinh dưỡng màu trắng, vô vị cứng ngắc. So với bánh bao ngày xưa thì khác một trời một vực, chẳng chút hương vị nào. Ăn chỉ để no bụng và cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể. Duy Nhược Hề ở khu bình dân, ai cũng ăn như . Không ở Khu Văn Minh bên thì thế nào.

“Tiểu Hạo, cái ăn ngon lắm hả em?” Duy Nhược Hề Duy Hạo đang ăn ngấu nghiến mà hỏi.

“Cũng hẳn. Ngon cũng chỉ để no bụng thôi mà.” Trong mắt , thức ăn bánh dinh dưỡng cũng đều như , chỉ để lấp đầy cái bụng đói.

“Haizz, đứa nhỏ đáng thương,” Duy Nhược Hề thầm nghĩ.

Ở thời đại , đất đai trở nên vô cùng cằn cỗi, thể trồng trọt . Nghe , rau củ quả hiện nay đều nuôi cấy từ dung dịch dinh dưỡng chứ trồng trong đất. Giá cả thì đắt đỏ đến kinh . Còn về các loại thịt thì khỏi , 1000 năm với vô cuộc chiến tranh lớn nhỏ, động vật gần như tuyệt chủng .

nghĩ , ở thời đại ba, và cả em trai, Nhược Hề cảm thấy mãn nguyện lắm . Rau quả ăn cũng chẳng . Trong thế giới , bên cạnh là đủ .

Duy Hạo chị đang ngây ngô, nuốt miếng cuối cùng : “Chị, em học đây. Ba đến tối mới về, chị ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Khi Duy Nhược Hề hồn thì Duy Hạo khỏi cửa. Ở thời đại , chỉ cần 5 năm là thể học xong chương trình từ tiểu học đến đại học. Trẻ em 10 tuổi sẽ cha dạy những kiến thức cơ bản tại nhà. Đến 10 tuổi, chúng thể đến trường học các kiến thức chuyên ngành về máy móc, nuôi cấy thực vật, nghiên cứu đất đai... và nghiệp năm 15 tuổi. Duy Nhược Hề năm nay 17 tuổi, nghiệp 2 năm.

Vì vết thương lành hẳn, ăn xong, Duy Nhược Hề ngoan ngoãn lên giường nghỉ, tiếp tục dưỡng thương.

ngờ chủ nhân của thể cũng tên là Duy Nhược Hề, chỉ trùng tên họ mà tướng mạo cũng phần tương tự. Có lẽ khi cô gái đến Khu Văn Minh đánh chết, cơ duyên xảo hợp thế nào mà linh hồn của cô nhập xác . Không ở Khu Văn Minh ân oán gì với cô tay tàn độc đến . Sau nếu cơ hội, nhất định trả thù cho chủ nhân cũ của thể .

Uống thuốc xong, Duy Nhược Hề giường, chẳng bao lâu mơ màng ngủ . Trong mơ, cô dường như đến một nơi kỳ lạ. Đó là một gian rộng ba mẫu, đầu mặt trời mà chỉ là một xanh thẳm mênh mông. Giữa gian một hồ nước rộng chừng vài chục mét vuông, bên cạnh hồ là một gốc cây cổ thụ to lớn mà vài như cô ôm cũng xuể. Trên cây còn một quả tròn tròn, đỏ rực.

Duy Nhược Hề há hốc mồm quả cây , cảm giác trông nó ngon tuyệt!

“Muốn ăn ?” Một giọng già nua vang lên bên tai cô.

“A, quỷ!” Duy Nhược Hề giật bật dậy.

Trời ạ! Ban trưa mà mơ. Giấc mơ thật kỳ lạ, gian đó là nơi nào, còn giọng nữa, dường như qua bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-nong-trang-tuong-lai/chuong-2-di-khong-gian.html.]

Khoan ... đây... đây là nơi đó mà? Sao ở đây? Lẽ nào là mơ? Duy Nhược Hề tự véo một cái. Ui, đau quá! Không mơ. Mình mới nghĩ đến cảnh tượng trong mơ mà ở ngay trong . Lẽ nào chỉ cần nghĩ đến là thể ? Ừm, thử nghĩ xem. Ngay lập tức, cảnh tượng đổi. Duy Nhược Hề thấy đang giường.

Nghĩ trong, "vèo" một cái, cảnh tượng đổi.

Nghĩ ngoài, cũng "vèo" một cái, cảnh tượng biến hóa.

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Nghĩ trong... nghĩ ngoài... ... ... Duy Nhược Hề đùa vui đến quên trời đất.

Chơi đến mệt lử, cô mới trở gian bên trong, phát hiện đất đai ở đây màu đỏ. Không giống đất của 1000 năm , thể trồng trọt ? Nếu thì mấy, sẽ ăn thứ bánh dinh dưỡng vô vị và mấy loại rau củ nuôi cấy bằng dung dịch, vị, màu sắc nhợt nhạt, thậm chí còn thể nhiễm độc nữa chứ. Chỉ điều, cô thấy kỳ lạ, tại vô duyên vô cớ gian . Có liên quan đến chiếc vòng tay biến mất của ?

Duy Nhược Hề nhớ rằng lúc còn bé, chiếc vòng tay vặn với cổ tay cô. Khi lớn lên, nó vẫn y như thể lớn lên cùng cô . Chiếc vòng đeo từ nhỏ đến lớn mà hề cũ , cảm giác nhẹ nhàng như đeo gì cả. Cô đem nó nghiên cứu bao nhiêu nhưng nào cũng khám phá điều gì.

mà, nếu trong gian thể trồng trọt, đó cô đem thức ăn từ đây ngoài, gây chấn động cả tinh cầu nữa. Ngày xưa trồng cây đất khác hẳn bây giờ. Hiện tại, rau củ nuôi cấy bằng dung dịch, màu sắc và chất lượng khác xa ngày xưa, tóm là vô vị, nhạt nhẽo. Nếu cô đem rau trồng ngoài, để khác , họ đem m.ổ x.ẻ nghiên cứu nữa.

Thôi, đừng nghĩ nữa. Cứ chờ Tiểu Hạo về hỏi xem ở trường hạt giống tính tiếp. Tiểu Hạo học chuyên ngành nuôi cấy thực vật, chắc là sẽ thôi.

Tiểu Hạo đến chiều mới về, còn ba thì tối mịt mới tan . Cô nên kể cho họ về gian của ? Vừa họ , sợ họ sẽ coi như quái vật. Thật là khó lựa chọn.

Duy Nhược Hề ở trong gian ngây vài giờ, phát hiện cơ thể dường như còn đau nữa. Khi thấy tiếng mở cửa bên ngoài, cô mới rời khỏi gian.

Duy Hạo bước , thấy chị đang nghiêm túc ở đó liền ngạc nhiên hỏi: ”Sao chị nghỉ ngơi, đây gì?”

“Khụ, Tiểu Hạo, em hạt giống ?” Duy Nhược Hề vì sự tồn tại của gian mà tim vẫn còn đập thình thịch.

“Hạt giống? Chị cần hạt giống gì? Muốn nuôi cấy thực vật ? chị dung dịch nuôi cấy.”

“Không , chị chỉ xem hạt giống một chút thôi, cần nhiều . Chị nghĩ chừng thể nuôi chúng lớn .” Duy Nhược Hề trông vẻ mất tự nhiên, “Haizz, quả nhiên dối khiến mất bình tĩnh mà.”

“Chị đúng là choáng váng . Chính phủ nghiên cứu mấy trăm năm còn chẳng , một cô nhóc mười mấy tuổi như chị thì nghiên cứu cái gì chứ.” câu dám , sợ chị mất hứng.

“Này Tiểu Hạo, em hỏi nhiều gì. Cho chị một ít hạt giống . Dù ở nhà cũng buồn chán, cho chị ít hạt giống để nghiên cứu cho khuây khỏa đầu óc cũng mà.”

“Được , chị đừng mè nheo nữa, em lấy cho chị một ít là chứ gì.”

“Tiểu Hạo, em quá!” Duy Nhược Hề ôm cổ Tiểu Hạo hôn chụt một cái lên má .

Nhìn bóng lưng chạy thục mạng của Tiểu Hạo, Duy Nhược Hề nở một nụ gian xảo như hồ ly.

Duy Hạo cảm thấy khi mất trí nhớ, chị đổi nhiều. Trước , chị chỉ để ý đến Viêm Bân, thừa kế của một trong tám đại gia tộc, thậm chí còn suýt c.h.ế.t vì . Bây giờ, chị còn yếu đuối như , còn , đùa với nữa. Cậu thích chị của hiện tại hơn. Hy vọng chị sẽ bao giờ trở dáng vẻ khép kín, đau buồn .

Loading...