Nữ Vương Nông Trang Tương Lai - Chương 101: Cẩn Du
Cập nhật lúc: 2025-08-13 11:46:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Duy Nhược Hề ở Nam Lâm Thành thêm một tuần. Mỗi ngày, khi thức dậy, cô dành hai giờ để tu luyện, đó gian chuẩn bữa sáng cho ba . Sáng nào cũng , Duy Hạo sẽ cùng Cẩn Du đến chỗ cô ăn sáng. Sau đó, Cẩn Du vẫn kiên trì một ngày ba bữa cùng Duy Hạo chạy đến ăn chực.
Duy Nhược Hề vì Cẩn Du là chiến hữu của Duy Hạo, là , nên cô đành chấp nhận hành vi ăn ké mỗi ngày của . Cứ đúng giờ là hai họ xuất hiện.
Lúc ăn cơm, ba cũng chuyện nhiều, chủ yếu là Duy Hạo và Duy Nhược Hề tán gẫu. Cẩn Du chỉ , thỉnh thoảng khoa tay múa chân cho Duy Hạo dịch .
Cẩn Du bao giờ hỏi đồ ăn của Duy Nhược Hề từ mà , tại hương vị ngon hơn bên ngoài nhiều. Mỗi đến, chỉ yên lặng ăn cơm, đó chăm chỉ ăn hoa quả mà cô để sẵn. Mấy ngày liên tục, Duy Nhược Hề quen với sự tồn tại của Cẩn Du.
Đối với tên Cẩn Du , Duy Nhược Hề chỉ là chiến hữu của Duy Hạo, ngoài gì thêm.
Sau một tuần ở , Duy Nhược Hề quyết định trở về nhà. Hôm nay, Duy Hạo và Cẩn Du đều đến tiễn cô.
Duy Hạo và Duy Nhược Hề ở phía , còn Cẩn Du vẫn như thường lệ, theo hai họ. Mỗi khi gì, bước lên phía hiệu cho Duy Hạo. Đối với Duy Nhược Hề, sự tồn tại của Cẩn Du mờ nhạt, cô thường xuyên quên mất một đang theo .
Đến trạm phi thuyền, Duy Hạo bắt đầu dặn dò: “Chị về nhớ với ba là em nhớ hai . Nói là đợi đến kỳ nghỉ phép em sẽ về thăm.”
“Sau khi về, chị cẩn thận con ả Bạch Linh Nhi đó.” Duy Hạo lo lắng nhất là chuyện . Cậu sợ Bạch Linh Nhi sẽ tay với chị .
“Yên tâm, bây giờ nó chị về cũng dám gì . Chị sẽ đề phòng.” Duy Nhược Hề an ủi em trai.
“Vậy thì . Em nhất định sẽ lập thành tích trong quân đội.” Duy Hạo ôm cổ chị . “Chờ em trở về.”
Lòng Duy Nhược Hề chút chua xót. Cô Duy Hạo nhập ngũ một phần cũng là vì cô. Cậu rằng quyền thế mới thể bảo vệ cô và gia đình.
“Được, chị tin tưởng Tiểu Hạo. Chị em sẽ .” Duy Nhược Hề vỗ vai em trai.
Cẩn Du hai tay đút túi quần, dựa một cây cột, hai chị em họ. Trong lòng một tia ghen tị. Được nhà quan tâm hẳn là một cảm giác tuyệt vời. Anh khi nào mới thể tình như thế.
Từ khi sinh , Cẩn Du gia đình bỏ quên. Cẩn gia chỉ là một gia tộc bình thường ở Hoa Hạ. Ở nhà, thứ hai, là một trai tên Cẩn Trà. Từ nhỏ, Cẩn Du ba thích , trong mắt họ chỉ trai, vì gia quy của Cẩn gia là chỉ con trai trưởng mới kế thừa tất cả.
Lúc nhỏ, Cẩn Du vẫn thể chuyện. khi lên ba tuổi, vì hiểu tại ba chỉ yêu thương trai, mở miệng mắng . Sau đó, ba đánh cho một trận và rằng trong nhà , trai mới là quan trọng, còn vốn nên sinh .
Khi đó, Cẩn Du hiểu ý của ba , nhưng nhớ rõ ánh mắt hung tợn của họ. Sau đó, thường xuyên đánh mắng. Ngay cả hầu trong nhà cũng coi thường . Từ đó, Cẩn Du ít , dần dần một câu nào nữa. Gia đình nghĩ câm điếc, và cũng mặc kệ.
Dù , gia đình cũng đưa khám bệnh, mà chỉ gửi một trung tâm dành cho khuyết tật. Khi học xong, họ đưa quân đội.
Vào quân đội, Cẩn Du vẫn thờ ơ với thứ. Dù thể thuật và tinh thần lực khá cao, nhưng vì quan tâm đến bất cứ điều gì, hai năm qua vẫn chỉ là một sĩ quan quèn. Anh một về nhà, và gia đình cũng từng đến thăm .
Khi Duy Hạo chuyển đến, vui vẻ chào hỏi, nhưng Cẩn Du chỉ ngẩng đầu một cái. Mười ngày đó, Duy Hạo vẫn kiên trì chào hỏi mỗi ngày. Cứ thế, hai dần quen . Duy Hạo chính thức trở thành bạn duy nhất trong đời .
Hơn nửa năm qua, mối quan hệ của họ , nhưng Cẩn Du vẫn bao giờ mở miệng một câu. Duy Hạo cũng dần học ngôn ngữ ký hiệu và trở thành phiên dịch cho .
Mấy ngày , khi Duy Hạo chị đến thăm, gặp chị . hôm Bắc Lâm Thành nhiệm vụ.
Ở chiến trường, chú ý đến một cô gái mặc quân phục nhưng thể dùng tinh thần lực điều khiển phi đao. Anh hứng thú với cô, và cuối cùng đó chính là chị gái của Duy Hạo. Vì , tiếp cận cô. Không ngờ khi tiếp cận, thưởng thức những món ăn ngon đến .
Là một thường xuyên đến nhà hàng, Cẩn Du nhạy cảm với mùi vị của đồ ăn. Anh phát hiện mùi hương tươi mới của hoa quả, rau dưa cô gái , một mùi hương khiến vô cùng yêu thích. Ngay cả Cẩn Du cũng tại mũi đột nhiên thính đến .
Khi Duy Hạo dẫn đến gặp chị , sững sờ vì bàn đồ ăn thịnh soạn. Nhìn thấy biểu cảm của hai chị em họ lúc đó, . Miệng của họ thể nhét một quả trứng vịt. Sau đó, cũng khách khí mà xuống ăn.
Đồ ăn ngon đến mức khiến nghiện, khác với những món từng ăn. Sau khi ăn xong còn hoa quả. Hương vị của chúng cũng vô cùng tuyệt vời. Cẩn Du quyết định, khi Duy Nhược Hề rời , ngày nào cũng đến ăn ké.
Khi Duy Nhược Hề hỏi sợ kiểm tra độc tố , chỉ hiệu. Chỉ là thanh độc thôi mà, gì sợ. Nỗi đau đó đối với chẳng là gì. Từ nhỏ, quen với những trận đòn roi. Nỗi đau thể xác thể so sánh với nỗi đau trong lòng.
Mấy ngày tiếp theo, đều ăn ba bữa ở chỗ Duy Nhược Hề. Ăn đồ ăn của cô xong, cảm thấy thể ăn nổi đồ ăn ở nơi khác nữa. Về chuyện cô lấy đồ ăn ở , hỏi.
Hôm nay, Duy Nhược Hề rời . Anh phát hiện trong lòng một cảm giác nỡ. Có lẽ là nỡ chia tay với mỹ vị, nhưng Cẩn Du , là chia tay Duy Nhược Hề.
Nhìn thấy Duy Hạo ôm chị , Cẩn Du cảm thấy vô cùng ghen tị. Anh bước qua, há miệng định gì đó nhưng cuối cùng vẫn phát âm thanh nào, chỉ thể khoa tay múa chân với Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề cũng hẹn gặp với . Sau vài ngày ở chung, cô cũng hiểu một vài động tác cơ bản.
“Chị, tạm biệt.”
“Duy Hạo, Cẩn Du, tạm biệt.”
Sau vài giờ bay, Duy Nhược Hề cuối cùng cũng về đến địa cầu. Về nhà thấy ba , cô họ chắc chắn đang ở trong phòng thí nghiệm nên cũng định phiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-nong-trang-tuong-lai/chuong-101-can-du.html.]
“Duy tiểu thư, chào mừng trở về.” Vừa về đến nhà, Duy Nhị và Duy Tam chào đón cô.
Duy Nhược Hề với hai máy vệ sĩ . Họ trông giống hệt thường, từ làn da, hình dáng đến cả nhiệt độ cơ thể. Cô bao giờ coi họ là máy mà luôn đối xử như bình thường.
“Duy tiểu thư, chào cô.” Từ bên trong, quản gia Duy Đại bước . Duy Nhược Hề ngạc nhiên hỏi: “Sao lúc ở đây? Không đang ở khách sạn Đa Cư ?”
Duy Đại : “Hiện tại việc kinh doanh của khách sạn quỹ đạo, chỉ cần thỉnh thoảng ghé qua xem là .”
Duy Nhược Hề hổ, về phương diện , cô còn bằng một máy.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Lão gia và phu nhân đang ở trong phòng thí nghiệm, tiểu thư gọi họ ạ?”
“Không cần .” Đến giờ ăn, ba nhất định sẽ .
Chuẩn xong bữa tối, Duy Nhược Hề chờ ba . giờ, hai họ xuất hiện.
“Nha, Tiểu Hề về .” Duy và Duy ba ngoài thấy con gái đang sô pha.
“Hì hì, ba , con nhớ hai chết.” Duy Nhược Hề chạy qua ôm tay ba .
Duy ba cũng vui mừng. “Ở bên đó thế nào? Chơi vui ?”
“Dạ vui. Tiểu Hạo nhà chững chạc hơn nhiều đó ạ.” Duy Nhược Hề cảm thán. Em trai cô thực sự trưởng thành. “Tiểu Hạo khi nào nghỉ phép sẽ về thăm chúng . Ba cần lo cho em .”
Duy Nhược Hề định kể chuyện cô và Duy Hạo kề vai chiến đấu cho ba . Dù cả hai bình an trở về. Hơn nữa, đối với cuộc chiến đó, ban đầu cô chút sợ hãi, nhưng về cũng thấy nguy hiểm gì. Với thể thuật của Tiểu Hạo, cô cần lo lắng.
Thực , Duy Nhược Hề rằng cuộc chiến mà cô tham gia chỉ là một cuộc chiến đơn giản. Những trận chiến thông thường đều diễn chiến hạm, thuộc loại chiến tranh tầm xa, cần đối mặt trực tiếp. Loại chiến tranh đó vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất là bộ chiến hạm đều hy sinh. Khi đó, thể thuật và tinh thần lực cao đến cũng vô dụng.
“ , Tiểu Hạo trưởng thành hơn nhiều. Sau khi con mất tích, nó đổi. Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập.” Duy ba cảm thán, nghĩ đến thời gian đó, Tiểu Hạo thật khiến đau lòng.
Duy Nhược Hề trầm mặc. Cô rõ khi đó gia đình đau khổ như thế nào. Tất cả đều do lòng ghen tị của Bạch Linh Nhi gây .
“Tiểu Hề mới về, đừng nhắc chuyện cũ nữa. Mau ăn cơm thôi.” Duy thấy con gái cúi mặt liền lên tiếng. “Xem Tiểu Hề nhiều món ngon . Mau ăn thôi.”
“Được, ăn cơm thôi.” Duy ba cũng kéo ghế xuống.
Rau dưa đều lấy từ trong gian, còn một món cá hấp. Hiện tại, cá trong gian cũng lớn, thể ăn . Duy Nhược Hề định ngày mai sẽ đưa rau dưa tồn kho đến khách sạn Đa Cư, ngoài còn bắt thêm một ít cá mang qua.
Ăn tối xong, Duy Nhược Hề tâm sự với ba một lúc lâu mới chịu ngủ.
Sáng hôm , khi tu luyện xong, Duy Nhược Hề đến khách sạn Đa Cư. Lý Đa Hải ở đó. Hiện tại, ông chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua.
Duy Nhược Hề liên lạc với Lý Đa Hải, cô trực tiếp đến phòng bảo quản, lấy hết rau dưa trong gian . Cô cũng bắt nhiều cá, còn cẩn thận lấy thêm một ít nước trong gian để nuôi chúng.
Nằm trong phòng khách quý, Duy Nhược Hề nghĩ nên tìm Thường Trác để báo cáo nhiệm vụ thành . Cô quyết định gọi cho ông.
Liên lạc thông, Thường Trác hiện lên màn hình với gương mặt chút tiều tụy.
“Chú Thường, con về .” Duy Nhược Hề tủm tỉm.
“Tiểu Hề về . Chuyện nhiệm vụ chú . Con đến văn phòng của chú một chuyến chúng chuyện .” Giọng của Thường Trác cũng mang theo một tia mệt mỏi.
Duy Nhược Hề đáp ứng ngắt liên lạc. Thường Trác trông mệt mỏi, lẽ đang chuyện phiền lòng.
Ra khỏi khách sạn, cô trực tiếp đến văn phòng của Thường Trác. Cô bước đại sảnh, đến chỗ nhân viên tiếp tân. “Xin chào, cần gặp Thường bí thư.”
Cô nhân viên ngẩng đầu lên, nở nụ chuyên nghiệp. “Xin chào, xin hỏi cô giấy hẹn ạ?”
Giấy hẹn? Đó là cái gì? Duy Nhược Hề ngẩn . “ , nhưng Thường bí thư bảo đến đây. Cô hỏi giúp một tiếng ?”
“Thực xin , nếu giấy hẹn, thể để cô lên gặp Thường bí thư .” Cô nhân viên lễ tân xin .
Là ? Duy Nhược Hề bĩu môi. Chú Thường cô đến mà thông báo ?
Cô đành trực tiếp liên lạc với Thường Trác. “Chú Thường, con đang ở sảnh. Cô nhân viên cần giấy hẹn mới lên.”
Màn hình hiện lên hình ảnh Thường Trác đang vỗ đầu. “Xem chú hồ đồ kìa. Mấy ngày nay nhiều việc quá chú sắp ngất . Ha ha, Tiểu Hề đợi một chút, để chú thông báo cho họ.” Dứt lời, ông ngắt kết nối.