Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:41:52
Lượt xem: 9

Tạ Tri Viễn đưa Sơn Trà lên tàu hỏa, hành lý các thứ đều đặt lên hết giúp cô, lại dặn dò đi dặn dò lại cứ như với con gái ba tuổi: “Vợ à, em nhớ nghe thông báo thời gian và trạm đến đấy, đừng để ngồi lỡ trạm mất nhé.”

Sơn Trà nhẹ gật đầu, đồng ý.

Anh lại nói: “Đợi lát nữa lên giường nhớ đắp thảm lên nhé, đừng để bị cảm lạnh.”

Sơn Trà lại gật đầu đồng ý.

“Anh mau xuống xe đi, đợi lát nữa xe bắt đầu đi rồi.”

Tạ Tri Viễn vẫn còn lưu luyến không rời: “Không sao đâu, vẫn còn một lát nữa mà, anh đợi lát nữa rồi đi.”

Anh ở trước mặt Sơn Trà đi bộ qua lại vài vòng, lại nhịn không được nói: “Hay là anh lại đi mua cho em ít đồ ăn nhỉ, thời gian dài như thế, nhỡ đói bụng thì phải làm sao đây?”

Sơn Trà: “...”

“Có phải anh bị hội chứng lo âu khi xa cách đúng không?”

Cô vừa nói vừa kéo một cái túi lớn ở trước mặt mình ra, bên trong chứa đầy một túi bánh quy trái cây đồ ăn vặt mà Tạ Tri Viễn mua cho cô, đủ loại kiểu dáng, đừng nói là tám tiếng, kể cả có là tám mươi tiếng đồng hồ đi nữa, thì Sơn Trà cũng tuyệt đối sẽ không đói.

Thêm nữa, kể cả không có mấy thứ này, thì trên tàu hỏa cũng không phải là không có đồ ăn, sao rơi vào trong mắt của Tạ Tri Viễn, lại giống như thể cô sắp bị c.h.ế.t đói đến nơi vậy.

Tạ Tri Viễn không biết Sơn Trà nói hội chứng lo âu khi chia xa là ý gì, nhưng lúc trước toàn là Sơn Trà đợi ở nhà còn anh đi, bây giờ trở thành Sơn Trà đi, anh quả thật đúng là có chút không quen, hơn nữa ở trong lòng anh, đây cũng coi như là lần đầu tiên Sơn Trà đi xa nhà, trong lòng anh thật sự là có chút lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-206.html.]

Sơn Trà thấy anh vẫn còn muốn dông dài, dứt khoát duỗi tay đẩy người đi ra ngoài, nói: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không lạc được đâu, chờ về đến nơi rồi em sẽ đi tìm chỗ để liên lạc với anh đầu tiên.”

Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có điện thoại, nhưng Tạ Tri Viễn ở Trung Bình tìm cái buồng điện thoại, sao hạ buồng điện thoại điện thoại cấp Sơn Trà, chỉ cần Sơn Trà về đến nhà, là có thể lập tức gọi điện thoại liên hệ hắn.

Tạ Tri Viễn nghe cô như thế nói, cuối cùng mới hơi yên tâm một chút, có điều trước khi đi vẫn không nhịn được mà quay đầu nói với Sơn Trà: “Vợ à, trên đường em cũng đừng ngủ say như c.h.ế.t đấy, đến An Thành nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh nhé.”

Sơn Trà cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bị Tạ Tri Viễn lải nhải lắm điều như vậy làm cho tức cười, đứng ở cửa thùng xe nói với anh: “Được rồi, đã biết, anh mau trở về đi thôi.”

Tàu hỏa kêu ù ù hai tiếng, đóng cửa xe chậm rãi lăn bánh, Tạ Tri Viễn hoàn toàn không nghe thấy Sơn Trà đáp lại, đứng ở chỗ nửa ngày, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng tàu hỏa nữa, anh mới quay đầu đi ra bên ngoài ga tàu hỏa.

Lúc Sơn Trà với Tạ Tri Viễn tới còn có chút cảm giác mới mẻ, bây giờ một người đi trở về, cũng không có lòng dạ ngắm phong cảnh bên ngoài, trở lại thùng xe liền cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ bù.

Ngồi ở chỗ bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ tuổi lại cười ra tiếng đáp lời nói: “Ồ, đồng chí nhỏ, người vừa nãy đi tiễn em kia, là chồng của em à?”

Lúc này Sơn Trà buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, cũng không có ý muốn hỏi đáp qua lại với một người xa lạ, có lệ ừ một tiếng, sau đó bò lên trên giường bắt đầu ngủ bù.

Người phụ nữ thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không nhiều lời gì, tiếp tục quay đầu nhỏ giọng trò chuyện với người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở đối diện mình.

Chờ Sơn Trà ngủ một giấc dậy, thời gian đã là giữa trưa 12 giờ, cách giờ Sơn Trà xuống xe còn năm tiếng nữa.

Người phụ nữ mở lời nói chuyện với cô trước đó vẫn còn ở đây, bất quá lại không thấy người phụ nữ trung niên tám chuyện với cô ta hồi nãy đâu.

May

Người phụ nữ trẻ tuổi xem ra là một người nhiệt tình, Sơn Trà bên này mới vừa tỉnh, cô ta đã lập tức chú ý tới, cười nói: “Tỉnh ngủ rồi à?”

Loading...