Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:41:32
Lượt xem: 25
Chu Bình An cau mày, cũng không nghĩ ra vì sao sau khi Tưởng Ngọc Trân nghe được tin tức anh ta xuất ngũ, lại có động tĩnh lớn như thế.
Tuy rằng anh ta không thích Tưởng Ngọc Trân, nhưng lại biết rõ mình không thể để cô ta đi, anh ta ở quân đội tham gia quân ngũ quân ngũ nhiều năm như thế, trên thực tế việc đồng áng cũng chưa từng làm bao nhiêu, càng đừng nói là việc trong nhà, trước kia lúc vợ trước của anh ta vẫn còn, những chuyện này đều là do cô ấy lo liệu, về sau cô ấy mất, mẹ anh ta là người làm, rồi sau đó Tưởng Ngọc Trân liền vào cửa.
Tuy rằng mặc kệ là anh ta hay là mẹ anh ta đều không hài lòng với Tưởng Ngọc Trân, nhưng Tưởng Ngọc Trân làm hết việc cho cái nhà này là thật, bây giờ sắp Tết nhất nếu như Tưởng Ngọc Trân đi rồi, thì cơm tất niên nhà anh ta cũng khó ăn vào trong miệng.
Thế là, đến tận lúc này, cuối cùng anh ta mới nhớ tới việc quay đầu lại nói giúp cho Tưởng Ngọc Trân hai câu.
May
“Mẹ, đến lúc này rồi, mẹ cũng nói ít đi hai câu đi.”
Sau đó đuổi theo ra ngoài sân.
Bên ngoài sân, Tưởng Ngọc Trân muốn chạy lại không đi được, người trong thôn thấy cô ta xách theo đồ đạc muốn đi, nhanh chóng vây quanh cô ta, mồm năm miệng mười khuyên nhủ: “Vợ của Bình An à, cháu đây là đang làm gì, bây giờ cũng sắp phải ăn tết rồi, có chuyện gì thì cứ về nhà đóng cửa bảo nhau chứ. Người lớn cả rồi, giận dỗi trẻ con gì chứ.”
“Đúng vậy, mẹ của Bình An toàn miệng d.a.o găm tâm đậu hũ thành quen, cháu cũng không phải không biết, tuy lời nói hơi khó nghe, nhưng cũng không phải là người xấu.”
Sơn Trà đứng từ xa nhìn Tưởng Ngọc Trân bị mọi người vây quanh, trong lòng càng dâng lên cảm giác thương hại vô hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-196.html.]
Cô ta đi đến một bước này, thua hết cả bàn cờ, lại ngoại trừ mẹ cô ta ra ngay cả một người nói chuyện cho cô ta cũng không có, đến tận lúc này, người trong thôn còn coi cô ta là đang giận dỗi trẻ con với Chu Bình An nữa chứ.
Thật là đáng thương.
Khỏi phải nói vẻ mặt Tưởng Ngọc Trân có bao nhiêu khó coi, từ sau khi cô ta xác định thông tin Chu Bình An xuất ngũ không phải đang nói giỡn với cô ta mà là thông tin chính xác, ngay lập tức trong đầu cô ta loạn thành một đống bùn nhão, trong lồng n.g.ự.c cũng bốc cháy lên một ngọn lửa.
Cô ta nhìn lại một chút bản thân mình đã làm việc cho nhà họ Chu hơn nửa năm vừa qua, càng nghĩ càng cảm thấy quả thực chính là việc đáng chê cười nhất trên đời này.
Cô ta đè ép Sơn Trà hơn mười năm, lao lực dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy hôn sự của Sơn Trà, nhưng kết quả thì sao, không có lấy một ngày lành không nói, ngay cả chút ước muốn cuối cùng này của cô ta cũng hoàn toàn tan biến, trong lòng Tưởng Ngọc Trân chỉ cảm thấy vô cùng vớ vẩn lại tuyệt vọng.
Những người xung quanh chuyện không liên quan đến mình còn đứng đó nói chuyện không ngại đau eo mà tận tình khuyên bảo khuyên cô ta nên trở về, Tưởng Ngọc Trân lại cảm thấy tín niệm trong lòng mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta hao hết tâm tư để được gả cho Chu Bình An, lại hao hết tâm tư đem Sơn Trà gả cho một tên nhóc nghèo Tạ Tru Viễn hai bàn tay trắng không cha không mẹ, sau đó trơ mắt nhìn Tạ Tri Viễn đem Sơn Trà yêu chiều lên tận trời, bất cứ việc gì trong nhà một chút cũng không cho cô phải động tay làm, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, đừng nói là việc làm nông, ngay cả một cái chén trong nhà cô cũng không rửa qua lần nào, buổi tối trước khi đi ngủ còn phải đun ấm nước bưng ra hầu hạ cô rửa chân.
Mà cô ta thì làm sao đây? Buổi sáng tinh mơ đã phải đưa Chu Minh Quân đi học, buổi tối bị bà cụ đáng c.h.ế.t kia lăn lộn đến nửa đêm cũng không thể đi ngủ, mà cô ta làm tất cả vì cái gì? Cô ta không phải là đợi ngày sau Chu Bình An có thể thăng quan phát tài thăng chức rất nhanh sao?
Ngực Tưởng Ngọc Trân phập phồng, giấc mơ thật lâu về trước lại lần nữa hiện lên ở trong đầu cô ta, rõ ràng trong mơ hết thảy đều chân thật đến như vậy, sau khi Chu Bình An thăng chức xong sẽ mang theo Sơn Trà đi vào trong thành, ngày đó mặc bộ quần áo có dáng vẻ ra sao cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch, nhưng rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu được chứ? Vì sao mà cô ta đã dựa theo đường đi của Sơn Trà mà kết quả nhận lại lại hoàn toàn không giống nhau?