Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:40:06
Lượt xem: 24

Ai bảo người đàn ông của cô lương thiện làm gì.

Tạ Tri Viễn nhận lấy một trăm đồng, sau đó lại đem Sơn Trà ôm vào trong lòng n.g.ự.c nói: “Cảm ơn vợ, có điều số tiền này anh của anh phỏng chừng sẽ không cần đâu.”

Sơn Trà không nói chuyện, cô thầm nghĩ anh của anh lại không ngốc, vì sao lại không cần.

Chẳng qua sự thật đã chứng minh, Tạ Tri Viễn thật sự rất hiểu Tạ Văn Bân, trong nhà Tạ Văn Bân bị Kim Tuệ Tuệ một hơi lấy đi tan tác không thừa lại nhiều đồ lắm, vậy mà Sơn Trà đưa một trăm đồng kia anh ta lại vẫn như cũ không muốn nhận lấy.

Anh ta cự tuyệt ý tốt của Tạ Tri Viễn, lại trở về với dáng vẻ hiền lành từ trước đến nay của mình, ở trước mặt anh một bên co quắp xoa xoa tay, một bên nói: “Trong nhà vẫn còn, không cần phải mượn của em, hai đứa kiếm tiền cũng không dễ dàng. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chờ hết năm này anh sẽ đi vào trong thành tìm một chỗ làm công kiếm tiền, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, chỉ cần chịu làm sẽ không thể nghèo nổi đâu.”

Tạ Tri Viễn xem anh ta cũng không cần, anh cũng không kiên trì, đem tiền nhét trở lại trong túi, sau đó hỏi: “Vậy Kim Bảo và Ngân Bảo phải làm sao bây giờ?”

Tạ Văn Bân trả lời: “Kim Bảo cũng đã lớn rồi, có thể chăm sóc tốt em trai, là do trước kia bọn anh không dạy tốt nó, hy vọng về sau Kim Bảo có thể gánh vác tốt trách nhiệm của một người anh.”

“Hơn nữa cách một khoảng thời gian anh sẽ trở về một chuyến, không có việc gì.”

Tạ Tri Viễn biết Tạ Văn Bân đã hạ quyết tâm, cũng không lại khuyên bảo thêm cái gì.

Hai người hơn nửa ngày nhìn nhau không nói gì, đã nhiều năm không có đứng chung một chỗ nói chuyện như thế này, hiện tại cho dù có đứng chung một chỗ cũng không có gì để nói.

Tâm tình Tạ Văn Bân lại rất không tồi, cố phá vỡ sự trầm mặc phất tay với Tạ Tri Viễn nói: “Mau trở về đi thôi, ngày mai không phải còn muốn đi họp chợ mua hàng tết sao? Đừng để cho vợ em chờ lâu.”

Tin tức Tạ Văn Bân và Kim Tuệ Tuệ ly hôn trong thôn đều biết hết, mà mấy người trong cuộc lại giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy, khiến cho người trong thôn thấy mà lấy làm kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-177.html.]

Có điều mắt thấy sắp đến tết, người trong thôn đều vội vàng chuẩn bị đồ tết, cũng không có thời gian rảnh mà nhìn chằm chằm vào trong nhà người ta.

Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cùng đi mấy cửa hàng ở trấn trên, mua hết tất cả đồ dùng với đồ ăn đồ uống về ăn tết, trong phòng đã chất đầy đồ đến nỗi không có chỗ mà đặt chân, vợ chồng son lại giống như còn ngại đồ chưa đủ, liên tục mua mang về nhà.

Bà Lưu liên tục khuyên can: “Thôi đừng mua nữa, chúng ta chỉ có ba người, ăn hết được nhiều như thế sao?”

Sơn Trà lại không quá để ý: “Không sao đâu ạ, trời đang lạnh như thế, cứ từ từ mà ăn, cũng không hỏng được.”

Mùa đông này khá khắc nghiệt, trời đất giống như cái tủ lạnh của thiên nhiên, đặt thứ gì vào cũng không hỏng được, hơn nữa cô cũng không mua bao nhiêu đồ mới, chỉ là chút đồ ăn vặt cùng với hoa quả mà thôi, chỉ là chất đống trông thì nhiều, chứ thật ra có lấy ra cũng chẳng có bao nhiêu.

Đây là năm đầu tiên cô trải qua ở nơi này, cũng là năm đầu tiên sau khi cô với Tạ Tri Viễn kết hôn, bất kể là nhìn từ góc độ nào, đều thấy sống rất tốt.

Tạ Tri Viễn cũng hùa theo nói: “Chỉ là trông nhiều thôi ạ, chứ ăn vào cũng không nhiều lắm, với cả đến lúc đó trong nhà chắc chắn sẽ có người đến, cũng phải mua chừa lại để mà còn đãi khách chứ.”

Bà Lưu thấy vợ chồng son đều kiên quyết như thế, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, chỉ cần có thể ăn hết, không lãng phí là được.”

Bà ấy cũng không sợ gì khác, chỉ sợ lãng phí lương thực.

May

Tạ Tri Viễn trả lời: “Không sao đâu ạ, có cháu rồi mà.”

Bà Lưu nghe xong, không nhịn được mà bật cười, lời này của Tạ Tri Viễn thật ra cũng không phải nói dối, trong nhà lượng ăn uống của Sơn Trà khá ít, thứ gì cũng chỉ ăn hai miếng là no, còn lại bất kể nhiều ít, chỉ cần đẩy cho Tạ Tri Viễn, anh bảo đảm có thể ăn hết.

Loading...