Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:36:42
Lượt xem: 34
Sơn Trà ở trước mặt Tạ Tri Viễn, không hề kiêng dè ý xấu của mình chút nào.
“Biết chứ, anh đi chưa được bao lâu, em đã bắt gặp Tưởng Ngọc Trân lại ở trong thôn nói bậy về em, em liền nhân tiện nhờ Hỉ Muội làm giúp một chuyện, ở trong thôn nói nhà chúng ta nghèo đến nỗi sắp không còn cơm mà ăn, còn nói sẽ định vay tiền của Tưởng Ngọc Trân.”
“Bà cụ nhà họ Chu chắc là nghe thấy được, bà ta với Tưởng Ngọc Trân bây giờ là bóp mũi mới có thể chắp vá mà sống, vốn dĩ đã đề phòng cô ta, sao lại có thể yên tâm mà đưa tiền cho cô ta được, nghe nói em nghèo thành như vậy còn muốn vay tiền của nhà cô ta, bà ta chắc chắn sẽ càng không chịu.”
May
Nhưng nếu là không cho, Tưởng Ngọc Trân bên này chắc chắn sẽ chịu ngồi yên một chỗ, Chu Bình An bắt buộc phải dỗ dành cả hai, dĩ nhiên phải nghĩ cách để ổn định Tưởng Ngọc Trân, Sơn Trà vốn nghĩ, trước khi anh ta đi chắc chắn sẽ vì chuyện tiền bạc mà làm chuyện gì đó cho Tưởng Ngọc Trân yên ổn, kết quả không ngờ Chu Bình An còn tàn nhẫn hơn cô tưởng, ngay cả một lời nói ngon ngọt cũng chẳng buồn nói, trực tiếp tạo ra một cuốn sổ con giả.
Nhìn dáng vẻ bà cụ Chu đã như vậy, cả nhà này xem ra cũng không coi Tưởng Ngọc Trân như người một nhà, còn đề phòng cô ta cứ như đề phòng cướp vậy.
“Đi thôi, đi dạo trên đường với em một vòng đi, sau đó chúng ta trở về sớm một chút, em còn chờ xem trò hay của nhà họ Chu nữa.”
Sơn Trà nháy mắt, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra không có ý tốt, rơi vào trong mắt Tạ Tri Viễn lại cực kỳ sống động.
Anh không chút nào e ngại ý xấu mà thỉnh thoảng toát ra này của Sơn Trà, bởi vì anh biết, đáy lòng Sơn Trà thật ra là một cô gái cực kỳ tốt, nếu không phải Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa ức h.i.ế.p cô cực kỳ quá phận, thì chắc chắn cô đã không chơi đùa bọn họ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-126.html.]
Anh thích kiểu tính tình có oán báo oán có thù báo thù này của Sơn Trà, như vậy anh ngược lại không cần lo lắng Sơn Trà bị người bắt nạt, khá tốt.
“Được.”
Kiểu đồng ý vô điều kiện và luôn đứng về phe cô này của Tạ Tri Viễn, bất kể cô có làm cái gì cũng đều sẽ ủng hộ, cũng làm cho Sơn Trà cực kỳ vừa lòng, cô bắt tay đút ở trong túi của Tạ Tri Viễn, chọc cho lỗ tai Tạ Tri Viễn đỏ bừng, hai người cùng nhau đi dạo phố ban ngày, lại mua một đống đồ lớn, lúc này mới lại chuẩn bị ngồi xe trở về.
Trở về trấn trên chỉ cần một chuyến xe, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan không cần nghĩ cũng chỉ có thể ngồi chiếc này, lúc hai người Sơn Trà đi, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan đã ngồi ở trên xe, Tưởng Ngọc Trân đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ tức giận đến đỏ mặt tía tai, dáng vẻ cứ như muốn nhanh chóng trở về liều mình với ai đó, Lý Thúy Lan thì ngồi ở bên cạnh vẻ mặt xui xẻo.
Cô ta có thể không xui xẻo sao? Vốn dĩ cô ta nghĩ có thể tham một chút lợi đi ké xe với Tưởng Ngọc Trân cùng nhau vào thành phố một chuyến, kết quả lợi lộc gì cũng không chiếm được mà còn chọc một thân xúi quẩy.
Lúc trước ở ngân hàng cô ta cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, sổ con hơn chín trăm đồng tiền này, sao bên trong nói không có tiền là sẽ không có tiền được, sau khi nghe nhân viên công tác của ngân hàng nói như vậy xong, cô ta mới hiểu ta, tất cả đều chỉ là là Chu Bình An lừa Tưởng Ngọc Trân mà thôi.
Chu Bình An này cũng thật là không ra gì! Không có thì không có, đang êm đẹp mà lừa vợ của mình làm gì chứ! Giờ thì tốt rồi, cũng lừa cả cô ta luôn.
Vốn dĩ lúc hai người tới, Tưởng Ngọc Trân còn cực kỳ vui vẻ mà thanh toán tiền xe cho cô ta, chuyện này vừa xảy ra, Tưởng Ngọc Trân liền giống như một con gà trống chuẩn bị lên sàn đá gà vậy, tức giận đến mức cái gì cũng không rảnh lo, đừng nói là đi dạo, vừa từ ngân hàng ra, Tưởng Ngọc Trân đã đi thẳng đến bến xe, cứ ở phòng đợi bến xe ở bên trong đợi một ngày, cô ta ngay cả hớp nước cũng chưa được uống, vé xe trở về còn phải tự mình mua nữa chứ!