Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-02-19 07:36:32
Lượt xem: 30

Sơn Trà nói ra đề nghị của Lục Xuyên Bình với Tạ Tri Viễn, anh lập tức nhạy bén nhận thấy được cơ hội trong vụ làm ăn này.

“Đây là một cơ hội tốt, có thể hợp tác với trung tâm mua sắm, chỗ tốt chắc chắn còn nhiều hơn chúng ta tưởng.”

Tuy rằng sau khi cải cách mở cửa, công ty trong nước sau này chắc chắn sẽ xuống dốc, nhưng đối với Sơn Trà bây giờ mà nói, đây chắc chắn là một cơ hội cực tốt.

“Em cũng nghĩ như thế, cho nên em muốn tìm một chỗ nào đó sạch sẽ, tự mình mua mấy cái máy may về, mở một nhà xưởng, đến lúc đó thuê vài người tới, sẽ không cần làm phiền người khác.”

Tạ Tri Viễn tự hỏi một chút, gật gật đầu.

Lại hỏi: “Ở trong thôn à? Hay là lên trấn trên?”

“Ở ngay trong thôn.”

Cô muốn một chỗ nào đó rộng rãi một chút, trấn trên dân cư nhiều, nhưng lại ít chỗ, cũng không tiện xây nhà xưởng gì đó.

Tạ Tri Viễn lại nghĩ nghĩ: “Phía sau thôn từ nhà chú hai có một khoảng sân trống, vẫn luôn không có ai ở, để hôm nào anh tìm chú ấy nói thử, xem có thể cho chúng ta thử dùng chỗ ấy được không.”

“Hoặc là chúng ta dứt khoát tự xây một cái sân cũng được, còn có thể thuận tiện nới rộng phòng ở ra một chút, chẳng phải nói là muốn đón bà tới nhà chúng ta sao? Nhân tiện lại xây thêm một gian phòng là được.”

Sơn Trà ngẫm lại hình như cũng đúng.

“Chuyện này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể chuẩn bị xong, không nóng vội, dù sao bây giờ hợp đồng với Lý Thu Vân vẫn còn mấy tháng nữa, trước khi đến hạn hợp đồng cứ chuẩn bị cho tốt là được.”

Tạ Tri Viễn chỉ cảm thấy cô vợ của mình cực kỳ tài giỏi, bất kể là suy nghĩ hay là hiểu biết đều nhiều hơn cả anh.

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì ngủ sớm một chút đi, ngày mai dậy sớm một chút đi lên trấn trên trả xe lại cho Ái Hồng, rồi còn vào trong thành phố một chuyến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-121.html.]

Tạ Tri Viễn vô cùng cao hứng mà ôm Sơn Trà: “Được, ngày mai vào trong thành phố mua quần áo cho em nữa.”

Anh kiếm được nhiều tiền như thế, phải chăm chỉ mua chút đồ vật cho vợ dùng mới được.

Sơn Trà cười mắng: “Mua quần áo làm gì, quần áo em nhiều lắm rồi, không cần phải mua nữa đâu.”

“Thế chúng ta vào trong thành phố làm gì?”

May

Sơn Trà dí đầu anh một cái: “Tiền không thể trưng ra anh có hiểu không? Nhiều tiền như thế chẳng lẽ cứ thế cất ở trong nhà sao? Vào trong thành phố tìm một ngân hàng gửi vào, lấy lãi.”

Tạ Tri Viễn trước giờ chưa đi ngân hàng bao giờ, cũng không có khái niệm kiểu này, có điều Sơn Trà nói cái gì thì chính là cái đó, anh gật gật đầu, đồng ý nói: “Được, nghe em hết.”

Vào buổi sáng ngày hôm sau hai người đã đi lên trấn trên đem xe đạp trả lại cho Vương Ái Hồng từ sớm, sau đó lại đi chờ xe vào thành, lúc này lại không gặp phải Kim Tuệ Tuệ mà đụng phải Tưởng Ngọc Trân cũng đang chuẩn bị vào thành.

Sơn Trà cảm thấy nơi này giống như là không hợp với bát tự của cô lắm, qua lại đều có thể gặp phải mấy người mà cô không muốn thấy.

Tưởng Ngọc Trân thấy Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Chuyện ngày hôm qua Tạ Tri Viễn vừa trở về đã đi đến bà cụ Lý để mượn bột mì, buổi tối đã được truyền tới lỗ tai cô ta, cô ta nghe thấy ngày tháng mà Sơn Trà trải qua thảm đến như thế, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

Dù cho Tạ Tri Viễn đối xử với cô tốt thì có thể làm gì, cô ở nhà kiêu ngạo giống một vị thái thượng hoàng cái gì cũng đều không làm lại có thể dùng để làm gì đây? Còn không phải không có tiền để tiêu xài hay sao, chờ đến lúc đó cơm đều không có nổi để mà ăn, xem cô làm sao còn có thể đắc ý được.

Tưởng Ngọc Trân càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, lại có suy nghĩ ở trước mặt Sơn Trà khoe khoang một phen tâm tư, buổi tối đã tìm người hẹn ngày mai cùng nhau đi vào trong thành mua quần áo mới.

Người được cô ta rủ đi cùng kia tên là Lý Thúy Lan, cũng là cô con dâu được gả đến trong thôn một khoảng thời gian không dài, người rất khôn khéo, điều kiện trong nhà lại giống nhau.

Loading...