Cô nhắm mắt lại, cô không thể tháo dỡ bụng của Từ Mân mà gắn lên bụng mình được.
Đúng thế, không thể.
Cô lần nữa mở mắt ra, tầm mắt theo cơ bụng tiếp tục lướt xuống, Trừng Trừng an tâm, quần áo vẫn đang mặc hẳn hoi, dây lưng cũng không có dấu vết bị cởi.
Cô lại phát hiện ra bản thân không có cảm giác không ổn ở đâu cả.
Cũng may, cô còn chưa phát điên đến mức đó.
Trừng Trừng yên tâm, đang muốn bò xuống giường, ánh mắt liếc đến chiếc áo sơ mi bị nhăn dúm dó, đêm qua lúc nhìn thấy Từ Mân mặc bộ quần áo này giống như một quý công tử, sáng nay nhìn lại giống như một kẻ đáng thương bị chà đạp.
Trong lòng Trừng Trừng hơi ngứa.
Nhưng mà…
Tương lai còn dài.
Trừng Trừng cúi đầu kéo áo sơ mi vào, cố gắng khiến cho chiếc áo sơ mi nhăn dúm dó phẳng ra một chút.
Đáng thương cho tiểu mỹ nhân không thể ngay lập tức lấy cái tay này ra.
Trừng Trừng túm rồi lại túm, hoang mang, tối qua lúc cô túm không hề chú ý, bây giờ sờ lên. Chiếc áo sơ mi này hình như rất tốt?
Lại thêm cả kích cỡ chuẩn xác này, có lẽ không hề rẻ.
Trừng Trừng nhìn về phía Quý Mân cực kỳ tiểu tụy, trong đầy lại tưởng tượng ra chức vụ anh đã từng làm, nhất định là cũng không hề thấy, anh cho dù là ăn mặc cũng phải tiết kiệm để mua lại căn biệt thự, nhất định cũng không có mấy bộ quần áo thế này.
Trừng Trừng áo xuống cảm giác cổ quái trong lòng, tiếp tục lại sửa sang lại chiếc áo sơ mi của anh, ánh mắt liếc tới chiếc cúc bị đứt ra còn chưa rơi xuống.
Trừng Trừng: “….”
Không phải cô làm, đúng không?
Trừng Trừng bò qua, bàn tay cầm lấy chiếc cúc sắp rơi xuống, một tay kéo, trực tiếp rơi xuống.
Trừng Trừng cầm lấy, ghé lên trên người Quý Mân, một tay cầm cúc, một tay cầm chỉ, rối rắm không biết đính trở lại như nào, với cái chiều dài của sợi chỉ này còn không dễ để đính vào, cô đang định chờ lúc Quý Mân còn chưa tỉnh lại, về nhà lấy kim, vụng trộm mà đính lại, đầu ngón tay xoa xoa cúc áo, không quá bóng.
Cô cầm chiếc cúc lên đánh giá, chiếc cúc nho nhỏ, màu trắng hoa văn bên trên cực kỳ phức tạp.
Trừng Trừng đưa chiếc cúc gần lại mắt, sửng sốt, hoa văn thế này có phải có chút quá mức tinh tế rồi hay không?
Mặt cúc khắc một con rồng cực kỳ sống động.
Trừng Trừng lại lần nữa nhìn về phía Quý Mân cực kỳ mệt mỏi, quần áo đi tham gia xã giao yêu cầu tinh xảo đến mức này sao?
Trừng Trừng hơi không bình tĩnh, cô nằm sấp xuống nghiên cứu quần áo của Quý Mân, chất liệu áo sơ mi còn có đường chỉ, có chút giống với loại được định chế.
Trừng Trừng: “….”
Trừng Trừng ngồi dậy, bò lên hai bước, lại sờ xuống quần áo, chất liệu hình như cũng rất quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-59.html.]
Trong lòng Trừng Trừng hơi cuống, tầm mắt dừng lại trên chiếc dây lưng của anh, đầu ngón tay cô đặt trên đó, cô không biết những nhãn hiệu của nam nhưng thi thoảng cũng từng mua cho cha và em trai, cũng chỉ mua của nhà họ Tiền.
Nhưng mấy loại đồ vật đi kèm này cho dù không tính là hiểu biết nhưng chỉ bằng chất liệu vẫn đoán ra được nó thuộc về vị trí nào trong giới.
Trừng Trừng cẩn thận quan sát, mặt ngoài hình như rất đáng giá, nhưng rốt cuộc đáng giá đến mức nào?
Cô nhìn Quý Mân còn đang ngủ say, hai tay lặng lẽ đặt lên, lại vụng trộm cởi bỏ dây lưng, toàn bộ quá trình Quý Mân không hề tỉnh lại.
Trừng Trừng nghiên cứu chiếc dây lưng, đường may vẫn tinh tế như cũ, vẫn là loại đứng đầu.
Trừng Trừng trầm mặc, cô nhìn về phía Quý Mân, không phải anh ăn mặc cần kiệm đến cả xe tốt cũng không mua nổi hay sao.
Một bộ quần áo thế này….
Một tay cô cầm chiếc cúc kia, một tay cầm dây lưng của Quý Mân.
Một lát sau, Trừng Trừng nghĩ thông.
Nhất định là Từ gia mua.
Từ Mân là tâm can của Từ lão tiên sinh, Từ lão tiên sinh sao có thể để anh chịu khổ được?
Ở bên kia, bệnh viện, Từ lão tiên sinh nắm trên giường bệnh hưởng thụ mọi đãi ngộ chữa bệnh tốt nhất, trong lòng vừa lo vừa hận với Quý Mân, cuối cùng trong lòng dứt khoát hung hăng mà mắng chửi Quý Mân.
Trừng Trừng “đoán được” nguồn gốc, yên tâm, đang chuẩn bị trả lại dây lưng cho Quý Mân, di động Quý Mân đặt ở một bên bỗng sáng lên.
Một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
“Quý tiên sinh, chiếc Bentley của anh đã được sửa xong…”
Trừng Trừng: “???”
Cô nhìn về phía Quý Mân, Quý? Bentley?
Trừng Trừng đột nhiên nhớ ra, mẹ của Từ Mân họ Quý.
Không phải anh sửa lại tên chứ?
Cô nhìn về phía Quý Mân, đôi mắt nhắm chặt.
Chắc là không thể nào?
Đang yên lành sao tự nhiên lại sửa tên?
Trừng Trừng lại nghĩ tới chuyện không phải người mà Từ gia đã làm, trầm mặc.
Thế mà thực sự có khả năng.
Có điều…
Sửa thì sửa đi, sửa tiên cũng không có nghĩa là mỹ nhân ngư nhà cô có tiền được.
Ngộ ngỡ vì cùng họ mà cửa hàng 4S gửi tin nhắn sai người thì sao?