Trừng Trừng cảm thấy đứng không vững nhưng trên tay vẫn cứ túm chặt không buông cổ áo Quý Mân như cũ, mắt thấy anh và cô trong đang hướng ngã xuống ghế sô pha, ở nháy mắt trước kia ngã xuống kia, một tay Quý Mân theo bản năng chống đỡ lấy tay ghế, một tay kia ôm lấy eo Trừng Trừng.
Quý Mân lại sửng sốt, anh nhìn người gần trong gang tấc kia, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
“3”
“2”
“1”
“Chức năng giọng nói nhắc nhở được mở ra!”
“Chủ nhân, chủ nhân, nhịp tim của ngài đập nhanh như hỏa tiễn rồi!! Nhanh chóng uống thuốc! Uống thuốc! Tiểu A ngay lập tức liên hệ với 120. Cố gắng chống đỡ!”
Một âm thanh máy móc vang lên, con ch.ó nhỏ ghé vào trong góc bị dọa bừng tỉnh, liếc nhìn khắp nơi, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai người đang chiếm ghế sô pha đơn của nó.
Chó nhỏ: “???”
Quý Mân lập tức tỉnh lại, trợn mắt, một tay vội vàng buông Trừng Trừng ra, đang muốn ngồi dậy thì cổ áo bị nắm chặt lấy khiến cho Quý Mân ngã trở lại nằm lên người Trừng Trừng.
Trừng Trừng “bụp” một cái ngã ngồi trở lại, trên tay không buông, chỉ mơ màng nhìn anh.
“Chủ nhân, không phải sợ hãi, xe cứu thương sẽ nhanh chóng tới!”
Quý Mân: “….”
Bên tai quá ồn ào, Trừng Trừng lại không buông tay, Quý Mân chỉ có thể một tay vòng ra sau lưng cô tự mình chống xuống cạnh sô pha, cố gắng gỡ cái thứ đồ đang la hét hoảng hốt kia ra, tiện tay ném xuống mặt bàn.
Chiếc vòng tay trợt trên mặt bàn rồi “Cạch” một cái rơi xuống đất.
Cả thế giới yên tĩnh.
Quý Mân lần nữa nhìn về phía Trừng Trừng, lúc này mới phát hiện ra, cô uống say rồi.
Anh lại nhìn về rượu ở bên cạnh, tầm một đến hai ly.
Anh nhớ tới ngày đó cô nói cô có thể uống c.h.ế.t bọn họ.
Quý Mân: “….”
Lời cô nói hình như mức độ tin cậy không cao.
Tiểu A trên mặt đất phản ứng, phát ra âm thanh máy móc: “A? Kết quả kiểm tra đo lường tần suất nhịp tim cho ra kết quả không đo được nhịp đập? Có thể đã qua đời? Oa oa oa, mờ chuẩn bị hậu sự, xin nén bị thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-56.html.]
Gân xanh trên trán Quý Mân nhảy lên.
Chó nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, móng vuốt chạm vào vòng tay kia, tò mò mà cào cào hai cái, quay đầu liền nhìn thấy Quý Mân đang dựa vào sô pha, tầm mắt rơi xuống chiếc vòng tay rơi dưới đất.
Cún con vội vàng cắn vòng tay trốn ra một góc ngoài ban công, một chân chụp xuống chiếc vòng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía Quý Mân.
Quý Mân: “….”
Trong bệnh viện, một bác sĩ trực ban đang uống cà phê, đột nhiên một chiếc máy trên bàn mới được đưa tới không lâu phát ra tiếng kêu chói tai, âm thanh của máy móc truyền ra: “Nhanh nhanh nhanh! Chủ nhân của tôi sắp không xong rồi!!! Địa chỉ: XXX.”
Bác sĩ Tề ngây người, nhìn con số trên màn hình, A0: 001.
Ly cà phê trong tay “bụp” một cái mà rớt xuống.
001?
Quý Mân?
Anh sắp không xong rồi?
Bác sĩ Tề run rẩy gọi điện cho bệnh viện gần Quý Mân nhất để bọn họ đưa xe cứu thương tới, đối phương ngay lập tức bắt đầu đi, thuận tiện hỏi anh ta người bệnh trước kia có tiền sử gì không.
Bác sĩ Tề lúc này mới hơi hoàn hồn, hình như chưa từng có bệnh nặng gì cả, chỉ là bình thường hơi khó ngủ một chút.
“Không có bệnh gì quá nghiêm trọng cả, có lẽ là bộc phát ngoài ý muốn.”
Bác sĩ Tề cúp máy, ngồi trở lại, trong lòng bất an, anh ta đã từng làm kiểm tra sức khỏe cho Quý Mân, kết quả kiểm tra sức khỏe của Quý Mân ở nước ngoài anh ta cũng có một phần, cách đây không lâu anh vẫn không hề phát hiện ra bệnh tật gì nghiêm trọng mà sau lúc này bỗng nhiên lại trực tiếp đến mức sắp không xong rồi?
Anh ta gọi điện cho trợ lý: “Giúp tôi đặt một vé máy bay tới tỉnh C, càng nhanh càng tốt.”
Nói xong, anh ta mở hồ sơ của Quý Mân ra, bắt đầu cẩn thận xem, nhất định là có bệnh gì đó ẩn giấu mà anh ta chưa phát hiện ra.
Bệnh viện trong thành phố, xe cứu thương nhanh chóng khẩn trương xuất phát, một đường chạy về phía nhà của Quý Mân.
Nói đùa, nếu vị kia ở trong tay bọn họ mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ còn có thể sống tốt hay sao?
“Cô Trình, trước hết cô buông tay ra đã.” Cổ áo Quý Mân bị túm chặt lấy, bây giờ nửa khom lưng, tư thế này không ổn lắm, hơn nữa cũng đã duy trì thời gian khá lâu rồi.
Anh có chút không thể chịu được nữa.
Quý Mân nắm lấy tay Trừng Trừng chuẩn bị kéo từng ngón tay cô ra, giây tiếp theo, một cái đầu nhích lại gần, khuôn mặt mềm mại cọ vào trong n.g.ự.c anh.
Bàn tay Quý Mân khựng lại, hô hấp hơi trầm xuống, cô gái giống như một con mèo nhỏ mà ghé sát vào trong n.g.ự.c anh.
Tiếng còi cảnh sát liên tục phát ra từ xa tới gần, Quý Mân hoàn hồn, sau đó nhăn mày, Trừng Trừng ghét bỏ quá ồn ào, đầu liều mạng chui vào trong n.g.ự.c Quý Mân, cả người Quý Mân lại cứng đờ, một tay đang định che tai cô lại.