Quý Mân: “Ừm.”
Quý Mân cúp máy, hợp đồng cũng đọc xong, ký tên đưa trả cho thư ký, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, thư ký bên cạnh kinh ngạc cả đường, thấy tâm trạng anh dường như không tồi, cẩn thận hỏi: “Quý tổng, vừa rồi là….”
Quý Mân: “Cô gái nhà bên …”
Bây giờ cậu đáng sợ như thế con nhóc Trình gia kia có biết không?
Câu nói của Từ lão tiên sinh bỗng nhiên vang lên trong đầu, đầu ngón tay của Quý Mân nắm chặt lấy cổ tay áo.
Trừng Trừng chạy xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Từ lão tiên sinh được nâng lên xe cứu thương, Trừng Trừng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Từ Phong.
Cô thường xuyên trà trộn trong hào môn, anh em vì tranh giành công ty mà trở mặt nhau, hận không thể khiến đối phương c.h.ế.t thẳng cẳng nhưng từ trước tới nay cô đều khinh bỉ cái loại vì tiền tài mà khiến cho người già tức đến sinh bệnh thế này.
Từ Phong đang lo lắng cho Từ lão tiên sinh, quay đầu nhìn qua lại thấy ánh mắt khinh bỉ của Trừng Trừng.
Từ Phong: “???”
Cô sẽ không cho là anh vì ngăn cản Từ Mân quay về mà khiến cho ông nội tức sinh bệnh đó chứ?
Trừng Trừng quay đầu liền đi.
Phía sau, Vu Phỉ sau khi đưa Từ lão tiên sinh lên xe cứu thương, biểu cảm phức tạp nhìn về phía Trừng Trừng, lại nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Một tiếng sau, Trừng Trừng ôm chó nhỏ đứng trước cửa nhà Quý Mân, ánh sáng nhàn nhạt từ ánh đèn thông qua khe cửa mà hắt ra.
Từ Mân thực sự không đóng cửa.
Trừng Trừng điều chỉnh lại bông hoa hồng trên đỉnh đầu cún con, cô vừa mới nhớ tới cô hoàn toàn có thể gọi anh ra đón cún con, căn bản không cần phải mở cửa đợi cô tới.
Nhưng nếu anh cũng đã mở cửa ra rồi thì….
Trừng Trừng đẩy cửa đi vào, tầng một trống không, vừa nhìn lên tầng hai thì thấy tầng hai đang sáng đèn, có lẽ ở tầng hai.
Tầng hai, ngoài ban công, gió lạnh thổi, một tay Quý Mân cầm ly rượu vang, dưới ánh trăng, nhìn ly rượu trong tay, tầm mắt lạnh nhạt.
Trừng Trừng đứng ở phía sau, trong lòng mềm nhũn, thật ra anh cũng rất muốn quay về sao?
Dù sao cũng một mình đấu tranh nhiều năm như thế.
Cô cũng không phải không thích anh quay về Từ gia.
Trừng Trừng quay người xuống lầu, vào bếp lấy thêm một ly rượu rồi quay trở lại.
Quý Mân đang thất thần, bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, đặt một ly rượu không, cầm lấy rượu của anh đỏ vào đó, anh ngước mắt, cô gái bên cạnh vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà uống một ngụm.
Trừng Trừng uống xong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô uống quá vội nên quên mất đây là rượu vang chứ không phải bia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-55.html.]
“Tuy bọn họ không cần anh nhưng em chắc chắn cần anh.” Trừng Trừng nói xong kéo cún con dưới chân lên, đỉnh đầu cún con có đính một bông hoa hồng, bốn chân giãy giụa muốn chạy vào trong lồng n.g.ự.c Quý Mân.
Trừng Trừng đi qua đó nhét vào trong lồng n.g.ự.c anh, còn mình ngồi trở lại.
Quý Mân nhìn cún con đỉnh đầu có một bông hồng, đầu ngón tay sờ sờ đóa hoa yếu ớt kia, đặt cún con xuống mặt đất.
Cún con ghé vào cạnh sô pha bắt đầu gà gật.
Cô nhìn cả người một cây đen kia, anh không bật điện, ánh sáng từ bên trong hắt ra, khiến cho Quý Mân chia thành hai mảng sáng tối, trái tim cô nhảy lên.
Trong trí nhớ của cô, Quý Mân thích mặc áo sơ mi trắng, khi được nghỉ quay về nhà thì khóe miệng đều mang theo ý cười, cả người cực kỳ có sức sống.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc một cây đen.
Trừng Trừng cầm lấy bình rượu lại rót cho mình một ly nước, một hơi cạn sạch, áp xuống trái tim đang nhảy loạn.
Sau đó cô tiếp tục nhìn về phía Quý Mân, đầu dần trở nên choáng váng.
Thật ra, mặc như thế này… cũng khá đẹp.
Trừng Trừng ngơ ngác nhìn.
“Thật ra, Từ gia cũng không có gì tốt đẹp.”
“Anh xem, sau khi anh quay về nhất định không thể chuyên tâm để lo cho sự nghiệp.”
“Lần trước Từ Phong còn tạo bẫy trước đám bạn cũ, sau này nếu quay về đó thì còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa?” Trừng Trừng lại nâng ly, miệng nhỏ khẽ nhấp.
“Cô Trình.” Quý Mân mím chặt môi dưới, đứng dậy, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, áo sơ mi màu đen, đôi mắt sâu thẳm dưới bóng đêm không mang theo chút độ ấm.
“Cô biết tôi là hạng người gì không?”
Anh trai hàng xóm trong sáng ngây thơ của cô ngày xưa đã sớm không còn rồi.
Trừng Trừng nhìn người đang nói chuyện trước mặt, đôi môi mỏng kia.
“Tôi không phải là người thiện…” âm thanh Quý Mân vững vàng, đột nhiên, trước mặt đột nhiên có một bóng người thoáng qua, giây tiếp theo, một bàn tay túm chặt lấy cổ áo anh, đột nhiên kéo xuống, đôi môi mềm mềm ấm áp, đáy mắt Quý Mân nháy mắt sâu thẳm, bắt động.
Trừng Trừng chậm rãi hôn, nhân tiện l.i.ế.m hai cái.
“Tích! 10s sau, mở ra chức năng giọng nói nhắc nhở!”
“10”
“9”
….
Quý Mân giật mình bất động tại chỗ, cô gái trước mắt có gương mặt trắng nõn, nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mi dài rũ xuống khiến cho cô có vẻ ngoan ngoãn, ở môi cảm nhận được cảm xúc bất thường.