Trừng Trừng: “Hả?”
Tấm ngăn kéo lên, Quý Mân bỗng nắm cằm Trừng Trừng, cúi xuống hôn.
Trừng Trừng bị hôn đến thở dốc. Trên đỉnh đầu cô, tiếng Quý Mân vang lên: “Về biệt thự trước.”
Tài xế lập tức cho xe chạy.
Một thời gian sau, khi nhóc con gần một tuổi, mềm mại mũm mĩm, gặp ai cũng cười toe toét.
Tưởng Tĩnh đến biệt thự bàn về tiệc thôi nôi, vừa vào đã thấy cả nhà ba người đang quây quần trên sofa, khóe miệng bà khẽ giật giật. Bà chỉ muốn ngắm cháu mình, chứ chẳng muốn ăn “cẩu lương” của hai đứa lớn này đâu.
Trên sofa, Quý Mân đang gọi điện thoại, giọng nói trầm ổn, mang theo chút uy quyền, hẳn người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện cực kỳ khép nép, cẩn trọng.
Trừng Trừng nằm trên đùi Quý Mân, ngữ khí và biểu cảm của Quý Mân lúc làm việc cô đã nhìn mãi thành quen, không chút sợ hãi. Cô thò tay nghịch sợi dây màu trắng treo trên điện thoại của anh.
Đây là sợi dây cô nhìn thấy ở ven đường mấy hôm trước, thấy đẹp nên dứt khoát mua về. Nhưng sau khi mua về mới nhận ra nó chẳng hợp với điện thoại của mình chút nào, treo lên cứ có cảm giác quê mùa, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô. Cô phân vân không biết vứt đi hay để dùng. Cuối cùng, cô buồn bã vì cả hai đều không phải lựa chọn tốt. Dù sao cái này cũng tốn gần 10 tệ của cô, cứ thế mà vứt đi thì thật lãng phí, chẳng hay chút nào, cho đến khi cô thấy Quý Mân đi công tác về.
Toàn thân mệt mỏi, Quý Mân dường như không chịu nổi nữa. Anh đi đến sau cô, kéo cô lên giường, gác cằm lên đỉnh đầu cô, định chợp mắt một lát.
Trừng Trừng ngoan ngoãn nằm xuống, làm chiếc gối ôm hình người. Cô nhìn người bên cạnh đang nhắm nghiền mắt không chút phòng bị nào.
Trừng Trừng nằm im ngắm ông chồng sở hữu nhan sắc cực phẩm của mình, bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán. Cô nghịch điện thoại một chút, mắt liếc tới chiếc dây đeo không hợp với mình. Cô im lặng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang nhép của Quý Mân, rồi hai tay sờ soạng trên quần áo Quý Mân.
Quý Mân ngủ mơ màng, nhận thấy trên người có đôi tay không yên phận. Theo bản năng, anh nắm lấy một cánh tay, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Chờ anh nghỉ ngơi xong đã.”
Trừng Trừng ngoan ngoãn gật đầu, vừa hay cũng sờ đến điện thoại của anh, cẩn thận lấy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-138.html.]
Cô sẽ chờ, lại hôn lên cằm Quý Mân đang mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cô tháo ốp điện thoại ra, treo dây lên.
Chiếc điện thoại doanh nhân thuần đen lại treo một sợi dây trắng mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn. So với cô thì còn không hợp hơn.
Trừng Trừng nhìn một chút, lại bắt đầu chìm vào do dự nên bỏ hay không bỏ. Cuối cùng, cô “thua trận” dưới 10 tệ, kiếm tiền rất vất vả, cô không thể lãng phí được.
Sau khi Quý Mân tỉnh ngủ thì đi tắm. Anh nghĩ tới vừa rồi hình như có người sờ loạn trên người mình, vì thế đôi mắt sâu thẳm nhìn người đang nghịch điện thoại trên giường, đi qua đó, lăn lộn cô một lúc lâu.
Sau khi xong việc, hai tay Trừng Trừng nắm chặt chăn, nhìn trần nhà. Quý Mân bên cạnh xong việc khóe miệng hơi cong lên, cảm giác như sự mệt mỏi sau chuyến công tác đã biến mất tăm.
Anh cầm lấy điện thoại chuẩn bị chỉ đạo một số công việc, sau đó đầu ngón tay trắng nõn khựng lại khi nhìn thấy điện thoại cách đó không xa. Khoảnh khắc đó, anh nghi ngờ không biết đó có phải điện thoại mình hay không. Anh cầm lên, ấn vân tay một cái, điện thoại mở ra.
Lần này thì đã xác định được là điện thoại của anh.
Quý Mân đung đưa nhìn chiếc dây bên dưới, lôi Trừng Trừng đang trong chăn ra.
Trừng Trừng nhìn thấy thế, chột dạ nói: “Thật là đẹp.”
Sau đó cô liền nhìn thấy Quý Mân như không có chuyện gì mà ấn vào một dãy số nào đó, nghiêm túc quyết đoán mà chỉ đạo công việc. Sau khi nói gần nửa tiếng, tận đến khi Trừng Trừng cũng sắp ngủ luôn, thật sự cảm thấy đầu bên kia đã hiểu được hết, Quý Mân cuối cùng cũng cúp máy, mắt nặng nề nhìn người bên cạnh, tiếp tục lăn lộn.
Giờ phút này khi Trừng Trừng ngồi mà nghịch chiếc dây này, nghĩ tới hôm đó thì eo lưng lại cảm thấy đau nhức.
Có điều, tuy rằng cái dây thiếu chút nữa khiến mạng nhỏ của cô đi tong mới đeo lên được, cô cho là không bao lâu anh sẽ tháo nó xuống, dù sao thứ này vừa nhìn liền thấy không phù hợp với những nơi mà anh tới, chỉ là không nghĩ tới anh cứ thế đeo lâu như vậy.
Đến cô nhìn còn cảm thấy ổn lắm.
Trừng Trừng đang định tìm thời để tháo xuống.
Sau khi Quý Mân nói chuyện điện thoại xong, nhìn xuống đùi, Trừng Trừng đang gối trên đó, trong lồng n.g.ự.c cô còn có một thân hình bé nhỏ đang hi hi ha ha mà tự mình chơi cực kỳ vui vẻ.