Trong tiểu khu.
“Anh thích cái nào?” Trừng Trừng ngồi trên ghế, đôi tay đ.ấ.m chân, sớm biết đã để Quý Mân cho người chọn qua một lần rồi bọn họ tới nhìn xem, không nghĩ tớ chạy lại mệt như thế.
Quý Mân nhìn người môi giới, người môi giới lập tức lấy ra bốn tập Folder, bốn căn biệt thự đặt lên trên bàn.
Quý Mân ngồi xuống lật, cực kỳ nhàn hạ, đầu ngón tay thon dài lấy ra hai tập: “Hai căn này không được.”
Trừng Trừng cầm lấy nhìn qua: “Căn này ở cùng ngoại ô, anh đi làm có chút xa quá.”
“Còn một cái này tuy ở trong thành phố nhưng con đường đi tới công ty anh cũng không được tiện lắm.”
“Hai căn này đúng là không tốt lắm, vậy bỏ hai căn này đi.”
Người môi giới ngốc ra, anh ta ban đầu còn thấy lạ, rõ ràng nhìn người đàn ông giống người có tiền kia mới là người trả tiền nhưng từ đầu tới cuối đều là người phụ nữ hỏi người đàn ông có được hay không, người đàn ông này giống y như được bao nuôi.
Trừng Trừng tài liệu dư lại, rối rắm: “Quá lớn thì em không thích, ngộ nhờ anh đi công tác em ở nhà một mình rất sợ. Nhưng cái nhà còn lại tuy nhỏ nhưng sân cũng nhỏ, chó con chạy có lẽ cũng không quá vui vẻ.
Quý Mân nghe thế đáy mắt xẹt qua chút hoang mang: “Anh đi công tác thì em không định đi cùng sao?”
Trừng Trừng nghĩ, hình như cũng đúng, nhà hàng của cô có đàn em Dương Lâm, bây giờ cô chỉ cần lo đưa ra ý tưởng còn hoạt động điều hành căn bản không cần lo lắng.
Quý Mân đi công tác thì làm việc, còn cô có thể du lịch.
Cô đang định gật đầu thì bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Vẫn không ổn, quá lớn, chỉ có hai chúng ta, cho dù sau này có thêm con cái cũng quá đáng sợ. Dù sao bố mẹ em cũng không quá thích anh nên sau này cũng không tới đó ở.” Trừng Trừng nghĩ tới lúc đó có lẽ dư rất nhiều phòng, dù có làm thành phòng tập thể thao thư phòng thì cũng có chút nhiều.
Đầu ngón tay Quý Mân cầm tấm ảnh nhìn về phía Trừng Trừng, Trừng Trừng nháy mắt hiểu ra thò đầu lại gần.
Người môi giới khó hiểu, chuyện nhà ở sao còn muốn bí mật với anh ta?
Sau đó anh ta liền nhìn thấy gương mặt của cô gái xinh đẹp kia bắt đầu phiếm hồng, giây tiếp theo cô vội vàng ngồi thằng người, bàn tay trắng nõn còn xoa xoa khuôn mặt mình.
Người đàn ông ngồi nghiêm trang như chưa hề nói gì khiến người ta đỏ mặt.
Vẻ mặt người môi giới ngơ ngác: “Nếu không thì hai vị xem lại những căn khác?”
Biết có khách hàng lớn nên anh ta chuẩn bị được một món lớn.
Trừng Trừng cố gắng “bình tĩnh” chỉ vào một căn: “Nhìn lại căn này thư xem.”
Ánh mắt người môi giới nhìn về phía Quý Mân, người đàn ông dựa lưng lên ghế trông cực kỳ tự phụ cao phú, khiến anh ta cảm thấy bản thân vừa rồi đã hiểu lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-119.html.]
“Được, có thể.”
Người môi giới lại đưa hai người đi ra ngoài, đoán hai người càng có hứng thú với cặn kia hơn, vì thế liền nói: “Cái căn đó cần chú trọng dùng tĩnh lấy náo nhiệt…”
Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, Trừng Trừng đứng ở trong phòng nhìn ra, nắng càng lúc càng to, Quý Mân mở xong ô cô lập tức chui vào: “Anh có biết chỗ có lợi cửa bạn gái, a, nói nhầm, vợ sắp cưới là gì không?”
“Cái gì?” Quý Mân rũ mắt.
“Thời tiết nóng che ô cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.”
Trừng Trừng ôm Quý Mân, không để cho bản thân dính chút nắng nào.
Quý Mân: “….”
Người môi giới đằng sau: “….”
Thế này mẹ nó là mở ô sao?
Anh ta chỉ cảm thấy cả mồm đầy cơm chó.
Đám người đi ra trước cửa tiểu khu chuẩn bị quay lại biệt thự trước đó, một chiếc xe màu đen đang trước dừng lại, Lạc Ninh tới tìm Quý Mân, Quý Mân nhìn Trừng Trừng: “Bây giờ tạm thời anh không đi được, em qua đó xem trước đi.”
Trừng Trừng lấy ô trên tay anh, nói một lời cực kỳ thấm thía: “Ừm, anh làm việc cho tốt, kiếm thật nhiều tiền, nhà để em xem là được.”
Trừng Trừng cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay: “Em mua nhà tốn rất nhiều tiền, thế chờ cuối năm anh chia lợi nhuận.”
Chồng sắp cưới không cố gắng làm việc, tương đương với cũng hiệu suất công việc giảm đi, tương đương tiền hoa hồng cuối năm sẽ giảm theo không ít.
Quý Mân xoa trán: “Anh đi kiếm tiền.”
Trừng Trừng tạm biệt Quý Mân đi theo người môi giới tới căn biệt thự trước đó, người môi giới càng ngốc ra, trong chốc lát anh ta thế mà không nhìn ra rốt cuộc ai mới là người có quyền quản lý tài chính.
Hai người lại đi xem căn biệt thự kia, người môi giới lần nữa giới thiệu, phát hiện Trừng Trừng cực kỳ không có hứng thú với lời giới thiệu của mình chỉ là tự mình nghiêm túc mà xem qua một loạt các phòng.
Người môi giới: “…..”
Anh ta rất muốn biết rốt cuộc họ nói cái gì có như thế tốt xấu gì mới bắt đúng bệnh đẩy mạnh tiêu thụ.
Lúc này, điện thoại của Tưởng Tĩnh gọi tới.
“Mẹ.”
Tưởng Tĩnh: “Con đi mua nhà?”