Nửa đầu năm nay tôi lắp đặt camera mới cho đồi chè ở quê, ký túc xá cũ cũng được sửa sang lại, tiền tiết kiệm bỗng chốc giảm mạnh.
Tuy bây giờ ở trong đội chó săn, nhưng cũng coi như là ký túc xá nhân viên mà.
Tôi mở ứng dụng trên điện thoại, thấy hình ảnh rõ nét, hài lòng gật đầu.
Camera quan sát từ xa của công ty Xio này thật sự rất tốt, ban ngày hình ảnh rõ ràng, ban đêm có thể ghi lại hoạt động của động vật, quả không hổ danh là camera được các chuyên gia bảo vệ động vật hoang dã hết lời khen ngợi.
Trong ký túc xá không có ai, nên tôi hắng giọng, nói vào mic: "Đại Thanh? Đại Thanh!"
Trong bụi cỏ rậm rạp, một chú chó becgie Đức oai vệ nhảy lên bục, đứng trước camera chính: “Gâu!"
Tôi cười nói: "Ồ, béo lên rồi này, xem ra chú Tần đã cho các cậu ăn thêm thịt."
Đại Thanh dựng tai lên, nghe thấy chữ "thịt" liền vẫy đuôi.
"Gọi đám vô dụng kia lại đây, điểm danh nào."
Đại Thanh ngẩng đầu hú lên, không bao lâu sau, bảy chú chó còn lại lần lượt tập trung ở sân.
Ngoại trừ Đại Thanh và Tiểu Bạch là chó bị loại mà tôi nhận nuôi, những chú chó khác đều là chó hoang tôi nhặt về.
Tôi nhìn một lượt, thấy mọi chú chó đều béo tốt hơn, cũng không bị thương: “Được rồi, về nhà thôi."
"Gâu!"
Đại Thanh oai vệ sủa một tiếng, dẫn đàn em về ký túc xá ấm áp.
Tôi chuyển góc nhìn, quan sát xung quanh ký túc xá, tốt lắm, không bị phá nát.
"Aooo?" Đại Thanh cào cào camera.
"Hỏi tôi khi nào về à? Chắc là phải đến nghỉ đông rồi, đến lúc đó có khi còn dẫn theo một chú mèo lớn về nữa đấy!"
Đại Thanh nghiêng đầu, không hiểu lắm, tai động đậy, quay đầu lại thấy Tiểu Bạch đang lén ăn thức ăn cho chó, không chút do dự bắt đầu đánh em trai.
Tôi bật cười, quay lại đoạn video này, gửi cho Lục Kiêu.
【Lâm Liên: Đây là Đại Thanh nhà tớ, chó đầu đàn siêu ngầu, con ch.ó bụng trắng ở dưới là Tiểu Bạch, em trai nó, ham ăn lắm, suốt ngày bị nó đè ra đánh.】
【Lục Kiêu: Chó của cậu nuôi tốt lắm.】
Đột nhiên bị khen, tôi thụ sủng nhược kinh.
【Lâm Liên: He he he, vì chúng là bạn tốt của tớ mà!】
【Lâm Liên: (tự hào) Có phải rất oai phong không!】
【Lục Kiêu: Ừ (xóa đầu)】
Tôi vui đến mức muốn bay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-nao-yeu-duong-va-phan-dien-co-chap-he-roi-rjoa/39.html.]
【Lâm Liên: Tớ sẽ bảo vệ cậu như Đại Thanh vậy!】
Có một chú chó trung thành như tôi, có phải rất cảm động không!
【Lục Kiêu:... ?】
【Lục Kiêu: Nếu cậu đã nói vậy, sáng mai nhớ bảy giờ chạy bộ buổi sáng.】
Đến lượt tôi phải đặt dấu chấm hỏi.
【Lâm Liên: QAQ Sớm quá vậy!】
【Lục Kiêu: Đại Thanh nhà cậu mấy giờ dậy?】
Đại Thanh nhà tôi năm giờ sáng đã tự dẫn đàn em đi tuần tra rồi.
... Không thể so sánh, không thể so sánh.
【Lâm Liên: Bảy giờ cũng được!】
【Lục Kiêu: (xóa đầu)】
【Lục Kiêu: Ngoan, mai gặp.】
Đối với một người chuyên thức khuya dậy muộn như tôi, dậy sớm là một việc vô cùng đau khổ.
Khi dậy sớm kết hợp với chạy bộ buổi sáng, đó quả thực là debuff đau khổ gấp đôi.
Nếu không phải vì câu "ngoan" kia, tôi tuyệt đối sẽ không tự chuốc lấy khổ.
Đến sân vận động, đặt áo khoác lên ghế, gió lạnh thổi khiến tôi rùng mình, lặng lẽ dùng khăn quàng cổ quấn quanh đầu.
Ừm, ấm hơn nhiều rồi.
Lục Kiêu bị tạo hình quấn đầu của tôi chọc cười: "Cậu định chạy bộ kiểu này à?"
"Cũng không phải là không được."
Tôi đang co rúm người lại run rẩy, định dùng chính khí để sưởi ấm, bỗng nhiên cảm thấy gió không còn mạnh nữa.
Ngẩng đầu lên, thấy Lục Kiêu cúi người xuống, đến rất gần.
Anh véo véo má tôi, hơi ấm từ ngón tay ấm áp của anh truyền sang mặt tôi.
Giọng điệu của người đàn ông mang theo ý trêu chọc: "Lạnh thật đấy."
Chiếc khăn quàng cổ đang cản gió trên cổ bị anh tháo ra từng vòng, chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây đậm được nhét vào tay tôi, đầu kia bị anh giữ lấy.