Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 690
Cập nhật lúc: 2024-09-19 19:16:06
Lượt xem: 4
Diệp Khanh Oản nhìn thân cây không to lắm, có chút không yên tâm, nửa đêm ngã xuống làm sao bây giờ?
Cho dù không rơi xuống, vạn nhất trên cây có rắn thì làm sao bây giờ?
Nàng sợ nhất là rắn.
Ngay khi nàng đang nghĩ cách làm thế nào uyển chuyển biểu đạt lo lắng của mình, Hồng Hồng bỗng nhiên nhảy đến bên cạnh nàng, ôm nàng đi xuống.
Dưới tàng cây chăn ga gối đệm đã được trải sẵn, nguyên lai hắn vừa mới đi xuống trải giường chiếu.
Đặt nàng vào đó: “Ngủ đi.”
Chính mình ngồi trên bãi cỏ bên cạnh, lưng dựa vào đại thụ, bắt chéo chân nhìn về phía trước, không có ý định ngủ.
Diệp Khanh Oản duỗi tay túm túm góc áo hắn: “Hồng Hồng, ngươi không ngủ sao?”
“Ngươi ngủ đi, đệm chăn nhỏ, không thể ngủ được hai người, ta dựa một lát là được.” Hồng Hồng nói, nắm lấy cánh tay nàng vươn tới, nhét trở lại đệm chăn.
Đêm dài nhiều sương, dễ bị cảm lạnh.
Diệp Khanh Oản nghiêng người nhường chỗ cho hắn: “Ta có thể ngủ ngon.”
Hồng Hồng nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn về phía kinh thành, Hà đạo nhân hẳn là đuổi không kịp, vì thế nói: “Hảo.”
Sau đó nhổ ngọn cỏ trong miệngo, chui vào chăn.
Đệm chăn quá nhỏ, Diệp Khanh Oản bị hắn chen chúc đẩy ra ngoài, người bị lạnh run lên một cái.
Hắn nhìn thoáng qua, duỗi tay kéo nàng trở về, hai người chen chúc nhau, rốt cuộc miễn cưỡng có thể ngủ.
Diệp Khanh Oản ngáp một cái, vùi mặt vào cổ hắn ngủ thiếp đi.
Hắn làm sao dám ngủ, sợ hà đạo nhân vương bát đản kia tới tìm, tới gần hừng đông mới chợp mắt một chút.
Ngủ một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng, Diệp Khanh Oản duỗi chân ra khỏi chăn, thật mát mẻ.
“Tỉnh? Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng đi qua, duỗi tay kéo đầu nàng đang giấu trong chăn ra: “Dậy ăn cơm trưa.”
Cơm trưa?
Diệp Khanh Oản bị ánh mặt trời làm chói mắt không mở được mắt, nheo mắt lại thành một đường thẳng: “Mấy giờ rồi? Đã ăn cơm trưa rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-690.html.]
Hồng Hồng không chút để ý nói: “Ngươi còn không đứng dậy, một lát nữa có thể ăn bữa tối.”
Diệp Khanh Oản lúc này mới ngồi dậy, nhìn mặt trời sắp lặn về phía tây: “Ta ngủ lâu như vậy sao? NSao ngươi không đánh thức ta?”
“Kêu ngươi làm gì? Lại không có việc gì cần ngươi làm, vì cái gì muốn rời giường?” Hồng Hồng vừa nói, vừa múc cháo cho nàng.
Diệp Khanh Oản sửng sốt, có đạo lý, ta đã bỏ kịch bản qua một bên lưu lạc giang hồ, vì cái gì còn muốn rời giường?
Ta ngủ nướng thì làm sao vậy?
“Tới, ăn cháo.” Hồng Hồng cầm chén đưa cho nàng.
Nàng không hề nghĩ ngợi liền duỗi tay tiếp, vừa cầm tới, tay nàng lập tức bị phỏng, nhưng lại luyến tiếc không nỡ ném: “Nóng, nóng, nóng...”
Hồng Hồng vội vàng thổi tay cho nàng, sau đó hai người luống cuống tay chân kêu to, mới cầm chén an toàn đặt xuống đất.
Ngón tay nàng đỏ bừng, Hồng Hồng thổi cho nàng, bắt lấy tay nàng, đặt lên tai mình.
Vành tai hắn rất lạnh, đầu ngón tay nháy mắt truyền đến cảm giác lành lạnh, không còn cảm thấy nóng nữa.
“Còn nóng không?” Hồng Hồng nhìn nàng hỏi, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.
“Không nóng, nhưng Hồng Hồng, vành tai ngươi thật lớn.” Nàng nghiêng người lại gần, còn tò mò kéo kéo, giống phật Di Lặc.
Hơn nữa khuôn mặt mũm mĩm này, liền càng giống.
Ha ha ha!
Hồng Hồng nhẹ nhàng hất tay nàng ra: “Ngươi biết cái gì, mẹ ta nói, người có phúc khí vành tai lớn, ngươi xem ngươi gầy như vậy, vừa thấy liền không có phúc khí.”
Diệp Khanh Oản sắp cười chớt, đem lỗ tai thò lại gần: “Vậy phúc khí của ngươi lớn như vậy, phân cho ta một chút.”
Hồng Hồng không chỉ không cảm thấy nàng ấu trĩ, còn đem lỗ tai thò lại gần: “Hảo, phân cho ngươi một chút.”
Hai người dùng lỗ tai cọ một hồi, vừa cọ vừa cười ha ha.