Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 631
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:37:17
Lượt xem: 10
Nam Cung Mộ Vân muốn ôm Diệp Khanh Oản không thành, ngược lại bị Ninh Thiếu Khanh đánh gục, một đám người đều xem trợn tròn mắt, hơi giật mình nhìn bọn hắn chằm chằm.
Chẳng lẽ hai người này có gian tình?
“Các ngươi đang làm gì vậy? Động tĩnh lớn như vậy, lão bản còn tưởng rằng các ngươi là nhà buôn.” Quốc sư cùng Liễu Thịnh đã dàn xếp cho sư phụ xong, liền lại đây.
Diệp Khanh Oản nhìn thấy Liễu Thịnh, lập tức tiến lên: “Thái phó.”
Chạy đến trước mặt hắn, lập tức nhảy lên, Liễu Thịnh hơi hơi khom lưng, vững vàng ôm lấy nàng, đôi mắt cười cong cong: “Đã nhiều ngày có khỏe không?”
“Ân, rất tốt.” Diệp Khanh Oản ôm cổ hắn, quấn hai chân quanh eo hắn, cả người treo ở trên người hắn.
Liễu Thịnh cúi đầu hôn nàng một cái: “Tốt là được.”
Hai người quấn quýt một trận, Diệp Khanh Oản mới xuống khỏi người hắn.
Nàng mới vừa xuống dưới, Ninh Thiếu Khanh liền bỗng nhiên kêu một câu: “Thái phó.”
Sau đó học bộ dáng của Diệp Khanh Oản, chạy thẳng về phía Liễu Thịnh, đến khi cách hắn một tấc, cả người nhảy lên, nhào về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, làm người không kịp nghĩ nhiều, bản năng duỗi tay tiếp hắn.
Sau đó hai đại nam nhân, cứ như vậy mặt đối mặt ôm nhau, bốn mắt nhìn nhau, không khí một lần nữa thập phần xấu hổ.
Này......
“Ta đói bụng, đi ăn cơm.” Hạ Tuyết Kiến dẫn đầu lôi kéo Hạ Vũ chạy.
Ninh Tình Tình cũng nhìn đông nhìn tây, làm bộ nhớ tới thứ gì: “Ai nha, ta quên mất, trên xe ngựa hình như còn sót lại thứ gì đó.”
Sau đó lôi kéo Tinh Mộc đi ra ngoài.
Cuối cùng dư lại Nam Cung Mộ Vân cùng quốc sư hai mặt nhìn nhau, xấu hổ một hồi lâu, hai người mới cùng nhau nói: “Hôm nay thời tiết hình như không tồi.”
Sau đó cùng nhau đi ra ngoài “Ngắm phong cảnh”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-631.html.]
Chờ tất cả mọi người đi hết, Ninh Thiếu Khanh mới làm bộ không sao cả từ trên người Liễu Thịnh nhảy xuống, còn thuận tiện sửa sang lại quần áo một chút: “Không thú vị.”
Liễu Thịnh nhướng mày, hỏi một câu: “Có muốn hôn không?”
Ninh Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tới nha.”
Tới nha, làm tổn thương nhau nha.
Liễu Thịnh nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền muốn cười: “Lần sau đi.”
Nói xong duỗi tay kéo Diệp Khanh Oản: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Hảo.” Diệp Khanh Oản cười tủm tỉm đi theo, còn thuận tay ôm lấy Ninh Thiếu Khanh bên cạnh: “Đi thôi.”
Ba người tay nắm tay, cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
“Thái phó, mọi chuyện đã xong rồi sao?” Diệp Khanh Oản hỏi hắn.
Liễu Thịnh vẫn đang nhặt xương cá cho nàng, sau khi nhặt xong, đặt một bát thịt cá không có xương cá trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Đều xong rồi, về sau chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào chúng ta muốn.”
“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?” Ninh Thiếu Khanh kẹp một miếng cá trong bát Diệp Khanh Oản hỏi.
“Trước cùng sư phụ ta về sơn môn ở một thời gian, sau đó sẽ tính kế hoạch khác, ngươi có nơi nào muốn đi không?”
Diệp Khanh Oản nghĩ nghĩ, thật đúng là không có.
Ninh Thiếu Khanh cũng không có: “Lưu lạc thiên nhai, du sơn ngoạn thủy, bốn biển là nhà.”
Diệp Khanh Oản nhớ tới kiếp trước nàng đã hứa với hắn, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ cùng hắn lưu lạc giang hồ, vì thế liền nói: “Kia chúng ta liền đi lưu lạc thiên nhai, hành hiệp trượng nghĩa.”
Ninh Thiếu Khanh thật cao hứng gật đầu: “Ân, chúng ta đi làm đại hiệp.”
Liễu Thịnh nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của bọn họ, ôn hòa cười: “Được, nghe các ngươi.”
Đám người ở một đêm, ngày hôm sau lại cùng nhau khởi hành.