Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:53:50
Lượt xem: 11
Sau khi Liễu Hoa Niên ngủ say, Diệp Khanh Oản từ chỗ cha nương nàng đi tới, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say, ngủ rồi thỉnh thoảng vẫn chép miệng, dù có nhìn bao nhiêu cũng thấy thích, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.
Nữ nhi của ta thật đáng yêu, thật là có chút luyến tiếc không muốn về.
Hệ thống, ta không quay về được không?
Hệ thống:......
Tỷ tỷ, ngươi không phải nhất ngôn cửu đỉnh sao? Chúng ta cũng không thể nói lời không giữ lời nha, ta sẽ bị hắc y nhân c.h.é.m mất.
Diệp Khanh Oản: Đùa thôi mà.
Hôn nữ nhi xong, nàng cùng Ninh Thiếu Tình nằm trên mái nhà ngắm sao.
Mái ngói có chút cứng.
“Khanh Khanh, ngươi lúc nào cũng ngủ trên mái nhà có thấy khó chịu không?” Diệp Khanh Oản nghiêng đầu nhìn hắn.
Hiện tại Khanh Khanh cùng trước kia không giống nhau, mặt thịt đô đô trở nên góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén, có chút giống đại hiệp giang hồ.
Trong miệng cũng không thường ngậm một cây cỏ đuôi chó, cả người thoạt nhìn thành thục ổn trọng không ít.
Mới vừa khen hắn xong, hắn liền bắt chéo chân, vui vẻ rung đùi: “Không cứng, tiểu gia so với nó còn cứng hơn nhiều.”
Nháy mắt, khí chất đại hiệp hoàn toàn biến mất, lại thành Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng cà lơ phất phơ.
Ổn trọng 0.1 giây, dư lại 59.9 giây đều khoe khoang.
“Ngươi về sau còn sẽ trở về chứ?” Ninh Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn nàng.
“Sẽ.” Diệp Khanh Oản thực khẳng định trả lời.
Hệ thống gần đây cùng hắc y nhân quan hệ khá tốt, cho nên hắc y nhân đối với hắn đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không quá phận, đại khái đều không có việc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-565.html.]
Ninh Thiếu Khanh rất cao hứng, đôi tay ôm đầu, nhìn bầu trời ngôi sao, cười hì hì nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi cũng không biết, vừa rồi Hoa Niên sợ ngủ rồi các ngươi sẽ đi, buồn ngủ muốn chớt cũng không chịu nhắm mắt.”
“Cảm ơn ngươi.” Diệp Khanh Oản nghiêng người nhìn hắn.
Hắn trợn trắng mắt liếc nàng một cái: “Không cần cám ơn lão tử, lão tử cam tâm tình nguyện, hơn nữa Hoa Niên là một hài tử thông minh đáng yêu nha, làm cho người ta thích.”
“Về sau để Hoa Niên cùng ngươi sống đến cuối đời.” Diệp Khanh Oản trêu ghẹo hắn.
Bị hắn ghét bỏ: “Ngươi bớt đi, nàng làm ầm ĩ, giống ngươi như đúc, không chừng lớn lên liền chạy theo người khác.”
“Ha ha ha.” Diệp Khanh Oản đ.ấ.m hắn: “miệng ngươi càng ngày càng độc.”
Hai người tả một câu, hữu một câu tán gẫu, Diệp Khanh Oản không biết khi nào đã ngủ rồi.
Ninh Thiếu Khanh nhìn nàng ngủ say, cởi áo ngoài đắp lên cho nàng, sau đó bế nàng lên, nhảy xuống dưới, nhẹ nhàng đặt trên giường, để nàng cùng Liễu Hoa Niên cùng nhau ngủ.
Hai người ngủ say, gắt gao ôm thành một đoàn, nhìn rất muốn cười.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Khanh Oản cùng Liễu Hoa Niên nhìn thấy nhau, giật nảy mình, sau đó phản ứng lại.
Nga, là nữ nhi của ta.
Nga, là mẫu thân của ta.
Sau đó hai người lại ôm nhau.
Ninh Thiếu Khanh cùng Liễu Thịnh đứng ở cửa nhìn nhau, im lặng mỉm cười.
Ăn cơm sáng xong, bọn họ đi ra thôn trang ngoài thành chơi.
Liễu Hoa Niên nhìn thấy có người đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hồ lô đường, liền quấn lấy Diệp Khanh Oản muốn mua.
Diệp Khanh Oản liền đưa nàng đi mua, nhưng trên đường trở về, gặp mấy kẻ buôn người không biết từ đâu nhảy ra, thấy các nàng một lớn một nhỏ, tay trói gà không chặt, liền muốn trói lại.
Liễu Hoa Niên lạnh lùng nhìn bọn họ, ta xem các ngươi là bị quỷ che mắt, dám có ý đồ xấu với bổn tiểu thư cùng nương của ta, khi còn nhỏ không ai đánh các ngươi đúng không?
Vì thế đem nương nàng che ở phía sau, đem hồ lô đường đưa cho nàng: “Nương ngươi đừng sợ, ngươi đứng ở bên cạnh, xem ta như thế nào thu thập bọn họ.”
Diệp Khanh Oản tiếp nhận hồ lô đường, cười nói: “Hảo.”