Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 555
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:47:14
Lượt xem: 9
Nếu Thái phó quyết định ở lại, vậy hắn phải lấy chứng minh thư, nếu không hắn sẽ trở thành người không có hộ khẩu.
Sáng hôm sau dẫn hắn chụp ảnh, đi đồn công an nộp hồ sơ, nói hắn trước kia là bởi vì kế hoạch hoá gia đình chưa đăng ký hộ khẩu, sau đó được thông báo trở về tin tức xác minh thân phận.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ đi đến thư viện, Thái phó nói muốn tìm chút sách, học hỏi kiến thức hiện đại.
Việc liên quan đến đọc sách, Diệp Khanh Oản cũng không giúp được gì, thấy hắn chuyên chú chọn lựa, cô dứt khoát dựa vào trên kệ sách, mở di động tìm kiếm 《 một đêm thành hôn: Vương gia kiềm chế chút 》 nhìn xem kết cục có thay đổi không.
Dù sao thì cô đã bắt cóc nam hai.
Không xem cũng không sao, vừa xem thiếu chút nữa không muốn đi, không ngờ ở bên kia cô lại có con gái.
Liễu Hoa Niên, là con gái của cô và Thái phó.
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.
Là cha cô đặt tên, người có văn hoá, quả nhiên rất khác.
Không biết con gái của cô trông như thế nào, giống cô, hay là giống Thái phó?
Diệp Khanh Oản nhìn Thái phó đang tập trung đọc sách, đầy mặt đều là ý cười, cô thực sự có một đứa con gái?
Rất thần kỳ nha.
Dòng thời gian trong sách khác với thời hiện đại, chỉ một ngày sau khi cô trở về, cô mới biết mình có một cô con gái.
Nhưng ở trong sách, con gái của cô đã mười tuổi.
Mỗi ngày đều dính lấy Ninh Thiếu Khanh: “Ca, ta mệt mỏi, ngươi ôm ta.”
Ninh Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương đang bĩu môi, dang hai tay, chờ hắn ôm một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-555.html.]
“Ngươi không phải nói muốn tập võ, tương lai làm đại hiệp sao? Ngươi đã từng thấy đại hiệp nào ba bước muốn ôm, năm bước muốn cõng chưa?” Ninh Thiếu Khanh ngoài miệng ghét bỏ, nhưng lại rất thành thật ngồi xổm xuống, cõng nàng trên lưng.
Liễu Hoa Niên ôm cổ Ninh Thiếu Khanh, cong mắt cười vui vẻ: “Ca tốt nhất.”
“Kêu thúc, ngươi gọi bậy cái gì, bối phận đều rối loạn hết rồi.”
“Ca của ta trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, tướng mạo đường đường như vậy, sao có thể là thúc?” Liễu Hoa Niên vuốt m.ô.n.g ngựa nói.
Ninh Thiếu Khanh bị nàng chọc cười: “Ngươi nha, giống hệt nương ngươi, mở miệng liền có thể nói lời nịnh nọt.”
Hai người đang nói chuyện, Liễu Hoa Niên bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có người diễn xiếc ảo thuật, hưng phấn kêu lên: “Ca ca, nơi đó nơi đó nơi đó, ta muốn đi xem.”
Ninh Thiếu Khanh không có biện pháp, chen vào trong đám người, nhưng người quá nhiều, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là cái ót: “Ca, ta không nhìn thấy.”
Ủy ủy khuất khuất.
Ninh Thiếu Khanh nâng nàng lên cao, để nàng ngồi lên trên vai hắn: "Thấy chưa?"
“Thấy.” Liễu Hoa Niên vừa nói xong, người tung hứng đột nhiên từ trong miệng phun ra một con hỏa long, nàng hưng phấn kêu lên: "Ca, ca, nhìn xem, hắn có thể thở ra lửa."
Ninh Thiếu Khanh nâng mí mắt, nhìn nàng xem đến đôi mắt đều tỏa sáng.
Cười chớt, một bộ chưa hiểu việc đời.
Trong lòng thấy buồn, nhưng vẫn thành thành thật thật nâng nàng lên, thẳng đến khi biểu diễn kết thúc, người tung hứng cầm một chiếc chậu tiến tới, lại đưa cho nàng một lượng bạc tử, để nàng đưa cho người tung hứng.
“Cảm ơn tiểu muội muội.”
“Đừng khách khí, ca của ta cho.” Liễu Hoa Niên kiêu ngạo ngẩng đầu.
Ninh Thiếu Khanh cười nói: “Có thể đi được chưa, tiểu tổ tông của ta?”
“Có thể.”
Được nàng đồng ý, Ninh Thiếu Khanh đem hồ lô đường vừa mới mua đưa cho nàng, sau đó liền trở về nhà.
Liễu Hoa Niên ngồi ở trên vai hắn, một tay ôm đầu hắn, một tay cầm hồ lô đường, cao hứng thật sự.