Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 550
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:43:57
Lượt xem: 8
Ở cổng phía Tây của bệnh viện có một cái hồ, ngăn cách bệnh viện với các khu dân cư, không có hàng rào, hẳn là cũng không có ai sẽ từ hồ bên kia lội tới.
Cô ngồi ở bên hồ, ném đậu phộng vào hồ, nhưng những con cá mập mạp kia lại bỏ đi, giống như không thích ăn đậu phộng.
“Không biết thưởng thức.” Diệp Khanh Oản nói thầm một câu: “Bọn mày không ăn, ta tự mình ăn.”
Bên kia hồ hơi ồn ào, có tiếng mấy cô gái trẻ la hét nói chuyện.
“Oa oa oa, mau xem người đàn ông đó, thật soái nha, là minh tinh nào vậy?”
“Siêu soái đi, nhưng sao chưa bao giờ thấy hắn ở trên TV, nhóm nhạc nam mới ra mắt à?”
“Không biết, mau chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”
"Bây giờ hắn đang quay phim phải không?"
"Chắc là vậy, nhìn hắn mặc trang phục cổ xưa."
“Đẹp trai quá, tôi tuyên bố, hắn là lão công của tôi.”
“Thêm tôi nữa.”
Ríu rít, thật phiền.
Diệp Khanh Oản ném đậu phộng xuống, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnh.
Soái ca mà thôi, lại không phải chưa thấy qua, ầm ĩ cái gì.
Vừa thấy chính là chưa thấy qua rắn đi ị bao giờ.
Cô đứng dậy, dư quang liếc mắt một cái, xoay người muốn đi, nhưng lại lập tức dừng lại.
Kinh ngạc quay đầu, miệng há to.
Thái, Thái phó?
Cô cho rằng mình nhìn lầm rồi, dùng sức xoa xoa đôi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, hắn vẫn đứng ở nơi đó, bị một đám tiểu nữ sinh vây quanh muốn ký tên chụp ảnh chung.
Hắn cau mày, lạnh lùng nhìn mấy cô gái trẻ, giây tiếp theo liền xoay người bay đi.
Diệp Khanh Oản xoay người lao về phía cửa Tây, bảo an thấy cô chạy trốn, lao tới ngăn trở cô: “Cô là người bệnh đang nằm viện, không thể rời khỏi bệnh viện.”
“Tôi không rời đi, tôi có việc, đi ra ngoài một lúc, lập tức quay lại.” Diệp Khanh Oản cúi người muốn chui qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-550.html.]
Nhưng bị bảo an lôi kéo quần áo túm trở về: “Không được, bệnh viện có quy định, người bệnh nằm viện không thể đi ra ngoài.”
Diệp Khanh Oản cực kỳ sốt ruột, chỉ vào cái hồ: “Ang không cho tôi đi ra ngoài, tôi sẽ bơi qua hồ.”
Nói xong liền muốn nhảy, bảo an sợ tới mức nhanh chóng giữ chặt: “Ai da uy, cô muốn nhảy thật à?”
Lúc sau một bảo an khác nói: “Anh ở đây, tôi đi cùng cô ấy đi ra ngoài một chút.”
Nói xong liền đi theo Diệp Khanh Oản chạy đi ra ngoài, Diệp Khanh Oản chạy như bay đến đối diện, vọt vào trong đám người, túm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Thịnh.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, nhường một chút, nhường một chút, chúng tôi phải đi đóng phim.”
Nói xong, liền lôi kéo hắn chạy.
Một hơi đem hắn kéo về phòng bệnh, khóa trái cửa.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, tiến lên ôm chặt.
Liễu Thịnh không động, thân thể cứng đờ để cho cô ôm lấy.
Ôm một lúc, cảm giác được hắn không bình thường, cô mới ý thức được, bộ dáng của mình chắc là có chút thay đổi, quần áo không giống, tóc cũng không giống, hắn có lẽ không không nhận ra đi?
“Thái phó, ngươi không quen biết ta sao?” Thật cẩn thận hỏi hắn.
Liễu Thịnh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, nhìn thấy nỗi trong lòng cô cũng thấy bồn chồn, sẽ không mất trí nhớ chứ?
Hay là hắn căn bản không phải Thái phó? Chỉ là...... Lớn lên giống nhau mà thôi?
Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì hắn chợt mỉm cười, vẫn ôn nhu như xưa: “Thì ra người ở đây đều ăn mặc như thế này, ta chỉ nhìn thấy họ khoe tay chân, ta còn tưởng họ điên rồi, thiếu chút nữa ném các nàng vào trong hồ.”
Diệp Khanh Oản vừa muốn cười vừa muốn khóc, lại lần nữa ôm chặt hắn: “Ngươi như thế nào cũng ở chỗ này?”
Liễu Thịnh ôm chặt nàng, hôn hôn cái trán nàng: “Bởi vì ta cũng ăn dược của hắc y nhân, ta nghĩ, ngươi ăn sẽ trở về, ta ăn, không chừng cũng có thể đến đây.”
Xem ra hắn đánh cuộc chính xác.
Diệp Khanh Oản thiếu chút nữa cười gần chớt, bọn họ nhân cơ hội hắc y nhân bị bug, nếu hắc y nhân biết, sợ là sẽ tức chớt.