Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:11:02
Lượt xem: 21
Nam Cung Nguyệt Tịch chính là con gái của Nam Cung Khâu Minh, án oan của Nam Cung Khâu Minh đã được sửa lại, nàng cũng một lần nữa được sắc phong làm Đàn chủ, ở kinh thành an trí Đàn chủ phủ.
Tông chủ của bọn họ tuy rằng không có chức quan, nhưng tước vị đã được khôi phục, hiện giờ đều ở kinh thành.
Cho nên thái giám tổng quản nói đến Địa Hạ Thủy của Nguyệt Tịch, cũng không tính là phạm tội.
Nhưng Nam Cung Mộ Vân híp mắt nhìn chằm chằm hắn, khó trách Thủy Sanh gả xa tận Tây Vực mấy chục năm, cư nhiên vẫn có thể nắm rõ thế cục trong kinh, nguyên lai lão đông tây này cũng là người của nàng.
Phụ hoàng rốt cuộc vẫn để lại trong cung ít nhiều hậu hoạn?
Nam Cung Mộ Vân cũng không có vạch trần hắn, chỉ nói: “Không thể, Hạ Tuyết Kiến bị bệnh, chỉ có Diệp Khanh Oản mới có thể trị, không thể gây thương tổn nàng, Địa Hạ Thủy hành sự tàn nhẫn, không thể dùng.”
Cái lão đông tây này dám đề nghị như vậy, tất nhiên là Thủy Sanh để hắn tới thử tâm ý của ta đối với Diệp Khanh Oản, bọn họ nhất định sẽ xuống tay với Diệp Khanh Oản.
Ta đây liền lấy tính mệnh của Hạ Tuyết Kiến tới uy h.i.ế.p bọn họ, xem bọn họ ai dám động.
Diệp Khanh Oản, ngươi nhìn xem bên ngoài rất nguy hiểm nha, người nào cũng muốn giớt ngươi, nhanh chóng trở về cho ta.
Còn có Liễu Thịnh, thật là con cóc sinh con bò cạp, đủ độc.
Nói cạnh tranh công bằng, hắn cư nhiên nhân lúc ta đăng cơ, trộm dẫn người chạy?
Hắn đúng là tức chớt ta, muốn ta kế thừa ngôi vị hoàng đế đúng không?
Liễu Thịnh cũng thấy được phụ đề trào phúng của nàng, mặt mày mang ý cười: “Kia về sau muội muội dẫn đi theo ca ca, ca ca mỗi ngày nói cho ngươi nghe, được không?”
Diệp Khanh Oản quay đầu hôn hôn cằm hắn, cười hì hì nói: “Hảo, ca ca.”
Liễu Thịnh nâng cằm nàng lên, trên môi nàng hôn một cái.
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, hai người đã tới sườn núi, một con hươu nhỏ ngốc nghếch đang đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn hắn chằm chằm.
Thấy bọn họ tới, nhanh chân chạy một đoạn, bỗng nhiên lại dừng lại, tò mò xem bọn hắn vì cái gì không truy lại đây.
Quả nhiên là hươu nhỏ ngốc nghếch.
Liễu Thịnh cầm cung tên, bị Diệp Khanh Oản ấn trở về: “Thôi đi, ngươi xem nó ngốc như kia, ăn sẽ ảnh hưởng chỉ số thông minh.”
“Hảo, Diệp tiểu thư nhà ta nói không ăn thì không ăn.” Liễu Thịnh thu hồi cung tên, hơi hơi kẹp bụng ngựa, tiếp tục chậm rì rì đi về phía trước.
Mới vừa đi một hồi, trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu bén nhọn, một con hùng ưng từ trên cao đáp xuống, bay nhanh hướng tới con hươu nhỏ kia.
Liễu Thịnh nhanh chóng nhấc cây cung, trong nháy mắt hùng ưng bắt được con hươu, một mũi tên đem nó b.ắ.n chớt.
Con hươu nhỏ lúc này mới phản ứng lại, chạy nhanh như chớp.
Chim ưng rớt xuống triền núi bên kia.
Liễu Thịnh xuống ngựa: “Ta đi nhặt, ngươi ở chỗ này chờ ta, không cần chạy loạn.”
Diệp Khanh Oản ngoan ngoãn gật đầu, an an tĩnh tĩnh ngồi trên lưng ngựa chờ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-500.html.]
Hắn vừa mới đi không bao lâu, càng nhiều hùng ưng ở không trung xoay quanh, đen nghìn nghịt che trời, theo sau là thiên cẩu ăn mặt trời, ngựa bị sợ bất an đổi tới đổi lui.
Đây là diều hâu sao?
Nàng nhanh chóng xuống ngựa, đem ngựa kéo vào rừng cây bên cạnh, tránh né một chút.
Chân trước mới vừa đi vào, sau lưng liền có một người từ nơi không xa vọt ra, vừa đi còn vừa quay đầu lại xem, tựa hồ như có người đang đuổi theo hắn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, phía sau liền chạy ra mười mấy người cưỡi ngựa, mang theo đao một đường bão táp, tựa hồ muốn một đao chặt bỏ đầu người nọ.
Đám chim ưng trên trời thấy thế, liền lao xuống tấn công người trên lưng ngựa, trảo đến bọn họ vỡ đầu chảy máu.
Nhưng ưng cũng chỉ là ưng, móng vuốt tuy sắc bén, cũng đánh không lại đao trong tay nhân loại, chỉ một lúc, đã bị giớt hơn phân nửa, dư lại cũng chỉ có thể bay quanh ở trên cao, nhìn chủ nhân chúng nó bị vây công, rên rỉ vô lực ở trên không trung.
Kia chỉ là một nữ tử 17 18 tuổi, bị vây khốn ở bên trong, tuy cả người đều là vết thương, lại không chút hoảng hốt, ánh mắt kiên định, trong mắt mang theo sát ý mãnh liệt.
Loại ánh mắt này, Diệp Khanh Oản chỉ nhìn thấy qua ở trên người một người, đó chính là Thẳng.
Diệp Khanh Oản nhanh chóng xoay người đi không nhìn bọn họ, không cần xen vào việc của người khác, không cần xen vào việc của người khác, ngươi là nữ phụ ác độc, tới chạy nạn, không phải tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Hơn nữa ngươi ccũng không nhất định đánh thắng được bọn họ đâu, chớ có một hồi giống như thần tiên hạ phàm lên sân khấu, kết quả lại bị người một cước liền đá bay, không chỉ mất mặt, còn phải bỏ mạng nha.
Bên ngoài đánh thật sự kịch liệt, leng keng leng keng, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập hai lỗ tai, nàng dứt khoát che lỗ tai lại, trong miệng không ngừng niệm kinh nhắc đi nhắc lại không nghe không nghe.
Nhưng phía sau lưng vẫn truyền đến “Phanh” một tiếng, như thứ gì bị đá vào rừng cây nàng trốn.
Cho nên ta, một nữ phụ ác độc, vì cái gì lại lấy phải kịch bản nữ chính?
Cứu mạng nha!
Diệp Khanh Oản xoay người, quả nhiên nhìn thấy nữ tử kia ngã trên mặt đất, bị thương quả thực rất nặng, lại vẫn gian nan cắm thanh kiếm vào trong đất, đỡ kiếm đứng lên.
Còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái: “Một tiểu cô nương trốn ở chỗ này làm gì? Còn không mau cút đi?”
Diệp Khanh Oản:......
Ta cũng muốn cút, còn muốn mượt mà cút đi, nhưng là......
Đám người kia đã xông tới, hơn nữa trong đám kia người, bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng: “Diệp Khanh Oản.”
Diệp Khanh Oản khiếp sợ ngẩng đầu, nháy mắt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Mẹ kiếp, này không phải tiểu tuỳ tùng của Nam Cung Mộ Vân, Hứa Vi sao?
Cho nên...... Diệp Khanh Oản nhìn thiếu niên kia, lại nhìn bọn Hứa Vi, cho nên các ngươi là cái thân phận gì?