Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:40:05
Lượt xem: 12
Tất cả mọi người bị đưa tới trong viện của lão thái thái, Liễu phu nhân lau nước mắt kể lại sự tình trước đó, cầu lão thái thái vì cháu ngoại gái làm chủ.
“Nếu Thịnh ca không cần nàng, cháu ngoại gái của ta thật sự không còn đường sống nha.”
Lão thái thái đã nhìn thấu từ lâu, như thế nào không biết các nàng muốn làm gì, chỉ không mặn không nhạt nói một câu: “Hết thảy chờ Thịnh ca trở về rồi quyết định.”
Liễu phu nhân còn muốn nói gì nữa, Liễu Thịnh đã cả người ướt dầm dề trở lại.
“Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào không đi đổi xiêm y trước?” Lão thái thái đau lòng, sai người cầm cái thảm lông phủ thêm cho hắn.
Liễu Thịnh nhìn Diệp Khanh Oản, gắt gao bắt lấy tay nàng: “Ta không chạm vào nàng.”
Diệp Khanh Oản bị nhiệt độ lạnh băng từ tay hắn làm cho run rẩy, trời rất lạnh nha, ngươi thực sự đã nhảy xuống hồ sao: “Ta biết.”
Thấy nàng tin, Liễu Thịnh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phất phất tay, Thạch Hộc mang theo một cái túi tiến vào, mở ra, là một đống khói bụi.
“Đây là hương liệu ở thư phòng lão gia nhà ta tối nay đốt, bị người bỏ thêm một lượng lớn xuân dược, sau khi sự việc phát sinh, có người muốn hủy thi diệt tích, muốn đem hương liệu đi tiêu hủy, vừa vặn bị ta tóm được.”
Nói xong, đem một người mặc quần áo người hầu xách lên, này vừa thấy còn không phải là quản sự là người nhà của nhà mẹ đẻ Liễu phu nhân sao?
Bắt được cả người lẫn tang vật, lão thái thái liền nói: “Thịnh ca, ngươi muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đi.”
Liễu Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiêm Gia quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, môi mỏng khẽ mở: “Kéo đi ra ngoài, đánh chớt.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như muốn nói, hôm nay món này không thể ăn, mang đi thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-453.html.]
Nhưng chính là vì nói quá nhẹ nhàng, ngược lại làm người sởn tóc gáy, đáy lòng sinh sợ hãi.
Quả nhiên, mọi người nghe vậy, đều là sợ hãi cả kinh, đánh, đánh chớt?
Diệp Khanh Oản cũng chấn kinh rồi, trừng lớn đôi mắt, không thể tin được nhìn hắn.
Liền, liền đánh chớt?
Một hồi lâu sau, Liễu phu nhân mới phản ứng lại, nhanh chóng cầu tình: “Thịnh ca không được nha, Kiêm Gia chính là cháu ngoại gái ruột thịt của ta, là nữ nhi ruột thịt của tỷ tỷ của ta nha, nếu nàng bị đánh chớt ở nhà ta, ta biết giải thích cùng tỷ tỷ của ta như thế nào?”
Liễu Thịnh lạnh nhạt quét mắt liếc nàng một cái: “Ta sớm đã phân phó qua, bất luận là nữ tử nào, không được tiến vào thư phòng cùng phòng ngủ của ta, hương liệu kia là như thế nào đưa vào trong thư phòng của ta, thẩm thẩm ngươi nói nghe xem?”
Liễu phu nhân bị nghẹn một chút, vừa e thẹn vừa mắc cỡ.
Không sai, hương liệu kia chính là nàng sai người đưa vào, nàng lúc ấy nghĩ chính là, nếu Thịnh ca không thuận theo, liền để Kiêm Gia làm thiếp cũng được nha, có ai nghĩ tới, Thịnh ca thế nhưng lại tàn nhẫn như vậy?
“Lão thái thái......” Liễu phu nhân quỳ gối trước mặt lão thái thái cầu tình: “Ta chỉ có một tỷ tỷ thôi, đánh chớt nàng, ta liền không còn tỷ tỷ.”
Lão thái thái căn bản không d.a.o động: “Cháu ngoại gái ruột thịt của ngươi làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế, nếu truyền đi ra ngoài, không chỉ có tỷ tỷ ngươi, liền nhà mẹ đẻ của ngươi cùng Liễu gia chúng ta, đều trở thành trò cười ở Dư Hàng, về sau tam gia nữ quyến chúng ta, đều gả không ra, còn không bằng đánh chớt, đổi cái thanh danh gia môn nghiêm cẩn.”
“Biểu ca, biểu ca, ta không muốn chớt, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi.” Kiêm Gia rốt cuộc cũng biết sợ hãi, nàng cho rằng biểu ca không thích nàng thì như thế nào, cũng sẽ quan tâm tới mặt mũi của dì, cho nàng làm thiếp.
Liễu Thịnh yên lặng lui một bước, không cho nàng đụng tới chính mình, Kiêm Gia bỗng nhiên đem ánh mắt cầu cứu đặt ở trên người Diệp Khanh Oản, bò đi qua bắt lấy mắt cá chân của Diệp Khanh Oản: “Diệp tiểu thư, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cho ta một con đường sống đi?”
Diệp Khanh Oản vẫn là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, bị nàng dọa tới rồi, liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa bị ngã nhào.
Còn may Liễu Thịnh tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy nàng.
Hành động của Kiêm Gia hoàn toàn chọc giận Liễu Thịnh, sắc mặt phi thường khó coi rống lên một câu: “Hiện tại tất cả đều mặc kệ lời bản quan nói đúng không? Kéo đi ra ngoài, đánh chớt.”