Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 413

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:13:48
Lượt xem: 18

 

Dàn xếp tốt cho Diệp Khanh Oản, Liễu Thịnh liền chuẩn bị rời đi, hắn không thể ở Tương Vương phủ lâu, tránh bị người hiềm nghi.

Diệp Khanh Oản vừa thấy hắn phải đi, nhanh chóng túm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn: “Ngươi, ngươi phải đi sao?”

Liễu Thịnh vỗ vỗ tay nàng trấn an nàng: “Hiện tại toàn thành giới nghiêm, ta không thể rời phủ lâu, nếu không Hoàng Thượng sẽ hoài nghi.”

Diệp Khanh Oản cũng biết, chính là...... Ta không dám ở một mình trong Tương Vương phủ.

Tính tình Tương Vương này nha, không chỉ có bình dân, còn rất thực tế, ta nói có câu nào lời nào không đúng, hắn liền chặt ta làm đôi.

Ta sợ hãi

“Không phải, ngươi đây là cái biểu tình gì?” Tương Vương thấy nàng một bộ biểu tình đau đớn muốn chớt, có chút bực bội. 

Liễu Thịnh hố giớt mười vạn phản quân, ngươi cũng không sợ hắn, bổn vương chuyện gì cũng chưa làm, ngươi sợ ta?

Còn có thiên lý hay không?

Hơn nữa, bổn vương lớn lên cũng so không kém hắn đi? Lúc trước khi đi phương nam, bổn vương ở trong kinh thành cũng có tiếng mỹ nam tử.

Liễu Thịnh cười sờ sờ đầu nàng, thấp giọng trấn an nàng: “Không có việc gì, ta để lại hai thị nữ có võ công ở trong phòng ngươi.”

Ý tại ngôn ngoại chính là, không cần sợ Tương Vương nổi điên khi dễ người.

Tương Vương thấy thế, cũng thực sự cạn lời.

Rõ ràng là hồ ly ngàn năm, một hai phải cùng bổn vương này diễn Liêu Trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-413.html.]

“Nữ hài tử nha, vẫn là phải rửa sạch đôi mắt, ngàn vạn lần không thể bị người khác dùng vài câu mềm nhẹ liền lừa mất, những kẻ ôn nhu săn sóc, đều là lãng tử phong lưu.” Tương Vương ám chỉ Liễu Thịnh.

Liễu Thịnh nghe vậy nhướng mày: “Điện hạ, canh giờ không còn sớm, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, về sau không có việc gì, liền đừng tới sân viện này.”

“Đây là sân của bổn vương, bổn vương muốn tới thì tới, có bản lĩnh ngươi đem nàng đi đi nha.” Tương Vương chắc chắn Liễu Thịnh hiện tại sẽ không mang nàng đi, thập phần kiêu ngạo. 

Liễu Thịnh cũng không giận, đạm nhiên cười: “Ai nha, hạ quan bỗng nhiên nhớ tới, công chúa thảo nguyên Hạ Tuyết Kiến, tựa hồ còn chưa có chọn được hôn phu đâu, hạ quan cảm thấy, nàng cùng điện hạ thật sự là trai tài gái sắc, mười hai vạn phần xứng đôi.”

“Lăn.” Tương Vương phun hắn một ngụm, thân thể lại rất thành thật đi ra ngoài: “Ta mới hiếm lạ, về sau các ngươi chính là cầu bổn vương tới, bổn vương còn chưa tới đâu.”

Liễu Thịnh này, tâm là lấy mè đen làm nhân sao, nhìn thấu người khác, càng nhìn càng chuẩn. 

Trộm rời khỏi Tương Vương phủ, Liễu Thịnh còn phải trộm trở về Liễu phủ, xây dựng ra một bộ biểu hiện giả dối từ lúc hắn hạ triều liền không rời khỏi Liễu phủ.

Cố Thái Tử chính là vảy ngược của Hoàng Thượng, ai đều không được chạm vào không được nói đến, hiện giờ lại nháo ra một nhi nữ của cố Thái Tử, Hoàng Thượng sợ sự tình năm đó bại lộ, hoảng sợ mất ăn mất ngủ, một khi ai liên quan trong đó, đều là thà rằng giớt sai một ngàn, cũng không chịu buông tha một người.

Nếu xử lý không tốt, kinh thành lại là một hồi tinh phong huyết vũ.

Tướng gia cùng tông chủ bị nhốt ở Cẩm Y Vệ sở, chỉ cách một cánh cửa sắt, cũng không có ai tra tấn bọn họ, Cẩm Y Vệ chỉ nhận được mệnh lệnh là trông giữ cẩn thận.

Không xử trí, cũng không thẩm vấn, không có ai biết Hoàng Thượng đến tột cùng muốn làm gì.

“Ngươi biết rõ là ta vì sao còn cố hiện thân, ngươi cần gì phải làm vẻ ta đây đâu?” địa lao an tĩnh, tông chủ rốt cuộc cũng đánh vỡ trầm mặc.

Hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm, mai danh ẩn tích sống ở trong tông môn, nếu không phải cố ý, căn bản không có ai có thể cảm nhận ra thân phận thật của hắn.

Cái gọi là tố giác, cũng chỉ là bọn họ tự đạo tự diễn một vở diễn, vì muốn vu hãm Diệp Thuận Phong, khiến hoàng đế tự đoạn cánh tay của mình.

Lần này là Diệp Thuận Phong, tiếp theo chính là Liễu Thịnh, Nam Cung Phù Tang......

Tướng gia cùng hắn đưa lưng về phía nhau, ngồi cách một cánh cửa sắt: “Vô hắn, duy từ tâm ngươi.” 

Loading...