Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-09-19 15:59:18
Lượt xem: 16
Hạ Tuyết Kiến mặt đen, nhưng vẫn không có vạch trần nàng, chỉ nói nàng không có việc gì, có thể là bị kinh hách.
Kinh hách?
Lần này đến phiên Cửu vương gia mặt đen, trên thế giới này còn có người có thể dọa đến Diệp Khanh Oản sao? Nàng không dọa người khác, liền tính là nàng hành thiện tích rồi.
Nhưng vẫn đem nàng nâng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Đi về trước đi.”
“Vương gia, toàn bộ thích khách đã bị khống chế.” Ngự lâm quân lại đây bẩm báo.
Cửu vương gia vừa định nói đem bọn họ mang về giao cho Hình Bộ thẩm vấn, liền nghe được nơi xa “Hô hô hô” tiếng xé gió, ngay sau đó vô số mũi tên bay vụt lại đây.
Ngự lâm quân không kịp phòng bị trực tiếp bị b.ắ.n đổ mười mấy người, lúc này mới phản ứng lại: “Có mai phục, ẩn nấp.”
Cùng lúc đó, một mũi tên không biết từ nơi nào b.ắ.n tới, nhắm ngay phía sau lưng Cửu vương gia trực tiếp bay qua.
Diệp Khanh Oản cảm nhận được một mũi tên bay qua bên tai nàng, nháy mắt quay đầu lại nhìn đến phía sau Cửu vương gia, theo bản năng một phen túm chặt mũi tên kia.
Nhưng lực đạo mũi tên rất lớn, trực tiếp đem cả người nàng kéo về phía trước, cuối cùng sượt qua lòng bàn tay nàng bay ra, đ.â.m thẳng trước n.g.ự.c Cửu vương gia, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Tuyết Kiến bên cạnh hắn bỗng nhiên bổ nhào vào trên người Cửu vương gia.
Tư!
Mũi tên nháy mắt hoàn toàn đi vào cơ thể nàng.
Hạ Tuyết Kiến kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống trong n.g.ự.c Cửu vương gia.
Cửu vương gia cùng Diệp Khanh Oản tức khắc trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Kiến ngã vào trong n.g.ự.c Cửu vương gia.
Nữ chính của ta đã chớt?
Diệp Khanh Oản sốt ruột hoảng hốt tiến lên, nhưng bỗng nhiên bị người một nhảy ra bắt lấy tay, nàng cũng không rảnh lo cái gì thiết lập nhân vật không thiết lập nhân vật, trở tay chính là một chưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-391.html.]
Nữ chính của ta sắp chớt, còn quản thiết lập nhân vật gì đâu?
Nhưng đối phương dùng khinh công né qua, còn thuận thế đánh một chưởng vào trên vai nàng.
Diệp Khanh Oản chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người nháy mắt bay ngược ra ngoài, tiếp theo n.g.ự.c một trận buồn đau, “Phốc” một ngụm m.á.u tươi liền phun ra.
Nàng có chút không thể tưởng tượng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, kim chung tráo đều đỡ không được một chưởng của hắn?
Hắc y nhân kia tựa hồ cũng không dự đoán được Diệp Khanh Oản sẽ đánh trả như vậy, cư nhiên bị nàng đẩy lui vài bước, có chút không thể tin được nhìn nhìn bàn tay của mình hơi hơi phát run lại ẩn ẩn đau, lại nhìn nhìn Diệp Khanh Oản trên mặt đất.
“Búi Búi.” Cửu vương gia nhẹ nhàng buông Hạ Tuyết Kiến, nghĩ muốn tới bảo hộ nàng.
Nhưng hai cái hắc y nhân lập tức nhảy ra, ngăn hắn lại, hai bên đánh đến bất phân thắng bại, hắn tuy rằng thực lo lắng cho Diệp Khanh Oản, nhưng thoát không khỏi đối phương.
Hắc y nhân kia thực mau điều chỉnh lại trạng thái, tiến lên hai bước muốn bắt Diệp Khanh Oản đi, nàng nơi nào còn dám qua loa, bò dậy xoay người liền hướng tới rừng cây nơi xa bay đi.
Nhưng mới vừa đứng dậy, mắt cá chân đã bị hắn bắt được, hắn chỉ nhẹ nhàng túm, liền đem nàng túm xuống dưới, sau đó liền khóa trụ đôi tay nàng, trực tiếp ôm lên ném cho người khác, hạ lệnh nói: “Đi.”
Nhận được mệnh lệnh, các hắc y nhân khác lập tức từ bỏ cùng Ngự lâm quân triền đấu, tứ tán biến mất ở trong rừng cây.
Cửu vương gia lên ngựa muốn đuổi theo qua, nhưng phía sau lại là một mũi tên, trực tiếp b.ắ.n ngã ngựa của hắn, chính hắn cũng ngã trên mặt đất, chờ hắn từ trên mặt đất đứng lên, nhóm người này sớm đã không có bóng dáng.
“Thất thần làm gì, mau đuổi theo.” Cửu vương gia tức muốn hộc m.á.u chỉ huy Ngự lâm quân.
Nhưng Ngự lâm quân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, những người này tứ tán mà chạy, bọn họ nên theo phương hướng nào truy nha?
Cửu vương gia tức giận đến không thôi, hạ lệnh toàn thành lùng bắt, còn cho người đi thông tri quan phủ.
Lúc này mới chạy về bế Hạ Tuyết Kiến lên, mang nàng trở về tìm ngự y.
Diệp Khanh Oản lại một lần nữa bị người khiêng bay tới bay lui, một đường xóc nảy đã lâu, đám kia người bỗng nhiên ngừng lại, tựa hồ bị người nào ngăn cản đường đi.
“Thả nàng xuống.”
Là thanh âm của Ninh Thiếu Khanh.
“Khanh Khanh.” Diệp Khanh Oản nhanh chóng kêu hắn.