Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 238: Một Đời Một Kiếp Một Đôi
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:10:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài việc lau nước mắt cho nàng, Đức Di còn để cho Ấn Uyển những vật phẩm của Lão thái quân mà nàng giấu .
Có bộ cụ mà Lão thái quân thích nhất, cũng chiếc trâm cài đầu mà yêu thích nhất.
Vốn dĩ tất cả những thứ đều cần thiêu rụi.
Đức Di đành lòng Ấn Uyển đến một chút kỷ niệm cũng còn.
Vạn nhất, nàng là vạn nhất Uyển nhi còn thể sống sót về, thấy tổ mẫu còn, ngay cả một chút niệm tưởng cũng , thì sẽ đau lòng bao.
Cho nên nàng mới lén lút cất giấu những thứ .
Ấn Uyển cảm ơn thế nào cho , đôi mắt đỏ hoe, hồi lâu thể hồn.
Khi hai họ tụ họp, Thẩm Độ về cung phục mệnh .
Hai hàn huyên ngớt, mãi đến khi chiều tối, Thẩm Độ mới đến đón Ấn Uyển về phủ.
Ấn Uyển những vật phẩm của tổ mẫu, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
Một biểu cảm khó tả dâng trào trong lòng.
Thẩm Độ xót thương nàng, liền ôm nàng lòng, như dỗ trẻ con , nhẹ giọng dỗ dành nàng.
“Tất cả đều qua , nếu đến cả mặt thì sẽ nữa .”
“Nàng xem, mắt cũng sưng , mũi cũng sưng , khác gì con heo con chứ?”
Ấn Uyển câu “heo con” chọc .
Nàng dứt khoát giả vờ như heo con rên rỉ vài tiếng, nào ngờ cảnh đáng yêu lập tức lay động tâm tư Thẩm Độ.
Hắn nhịn nổi, nâng cằm Ấn Uyển lên, liền cúi xuống hôn nàng.
Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở đôi môi Ấn Uyển, với tốc độ cực nhanh đoạt thở của nàng.
Ấn Uyển khẽ giật , hai tay căng thẳng níu chặt cẩm bào của , buộc thuận theo ý mà đón nhận.
Hắn một tay đỡ gáy Ấn Uyển, một tay chống vách xe ngựa, nghiêng về phía , mạnh mẽ chiếm thế chủ động, tựa như một con báo săn cực kỳ hung hãn, khi nếm mùi vị thơm ngon của con mồi, gần như thể kiềm chế.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy Ấn Uyển sắp thở nổi, mới buông lỏng nàng một chút.
Nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của nàng, Thẩm Độ đưa tay nhẹ nhàng lau vết nước nơi khóe môi.
lúc , ngoài xe ngựa truyền đến tiếng một nam tử.
"Thẩm Thế tử! Thế tử, là thiếu tướng trấn thủ Tây Di Quan, Viên Văn Thiện, xin cầu kiến Thế tử phi!"
Thẩm Độ khẽ động mày mắt, xem vài chuyện, cũng thể giấu nàng nữa.
Hắn đơn giản chỉnh sửa vạt áo, bảo mã phu dừng , vén rèm xe.
Ấn Uyển đến gặp , càng thêm tò mò qua.
Đang định hỏi, Viên Thiếu tướng đưa một chiếc chuông đồng quen thuộc và một miếng ngọc bội đến mặt Ấn Uyển.
"Thế tử phi! Đây là tín vật của Tạ Lang Quân khi y qua đời, năm xưa y dặn dò nhất định giao tận tay nàng.
Trước đây về Ung Đô, tìm hỏi hồi lâu cũng tin tức của nàng, nay nàng khó khăn lắm mới trở về, cũng cuối cùng thể... giúp Tạ Lang Quân toại nguyện ."
Nghe những lời , Ấn Uyển lập tức cứng đờ tại chỗ, lông mày thanh tú khẽ nhíu , còn tưởng ảo thính.
"Ngươi ... cái gì? Huynh, ?"
Ấn Uyển thà rằng nhầm, nhưng miếng ngọc bội vết nứt, cùng chiếc chuông đồng còn reo, luôn luôn nhắc nhở nàng rằng là sự thật.
... tại ? Y cùng nhiều như chiến trường ?
y mới đầu chinh chiến, thủ y như , thể bỏ mạng ở đó?
Ấn Uyển dám tin đây là sự thật, nhưng tín vật trong tay khiến nàng thể tin.
Rõ ràng là vật nhẹ bẫng, giờ phút nặng trĩu.
Viên Văn Thiện đành lòng kể thảm trạng của Tạ Lang Quân, thế là chỉ y phản bội hãm hại, mới rơi cạm bẫy.
Dù chỉ là như , Ấn Uyển vẫn đau lòng đến thể hơn.
Nàng run rẩy hai tay, chầm chậm đón lấy hai tín vật .
Thuở khi Tạ Lang Quân rời , y còn với nàng, chiếc chuông đồng là vật của y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-238-mot-doi-mot-kiep-mot-doi.html.]
Còn miếng ngọc bội nàng tặng y, mang ý nghĩa bình an.
Cũng là nàng đặc biệt cầu .
tại , ngay cả sự bình an cơ bản nhất, cũng giữ .
Y chỉ như bao hảo hán khác, chí ở bốn phương.
Nếu như, nếu như y là tử trận sa trường, vinh quy cố lý, Ấn Uyển nhất định sẽ vì y mà thấy an ủi.
, phản bội, hãm hại!! Há là điều thuần lương như Y thể gặp ?
Trời xanh vì bất công đến thế?
Thẩm Độ thấy mắt nàng ửng đỏ, dường như trái tim tan nát.
Hắn động thanh sắc nắm lấy tay nàng, ấm thông qua huyết mạch mà truyền đến.
Ấn Uyển cưỡng chế kéo khỏi dòng suy nghĩ của .
Nàng miễn cưỡng kéo khóe môi, cảm giác lúc , dường như trở về ngày chứng kiến tổ mẫu rời .
Nàng thể rõ cảm giác đau buồn trong lòng , chỉ còn sự tiếc nuối.
Thuở tổ mẫu ly thế, nàng tiếc nuối vì kịp gặp tổ mẫu một , kịp với tổ mẫu rằng đón chào cuộc sống mới.
giờ đây, nàng tiếc nuối rằng, rõ ràng Tạ Lang Quân còn tiền đồ xán lạn, năng lực mạnh mẽ đến , nhất định thể triển hiện hoài bão của .
thế gian , tất cả đều báo đáp .
Người tấm lòng son sắt như Tạ Lang Quân, ngã xuống vì tâm địa kẻ tiểu nhân. Nàng cũng tiếc nuối những điều , đến nỗi Ấn Uyển mãi thể chợp mắt, dù Thẩm Độ ở bên cạnh, nàng cũng thể vứt bỏ sự tiếc nuối trong lòng.
Biết nàng tâm trạng , Thẩm Độ từ chối công việc ngày mai, để một bức thư cho Bệ hạ, đưa Ấn Uyển lên xe ngựa rời Ung Đô.
Thoạt đầu, Ấn Uyển còn tưởng đưa ngoài giải sầu.
khi đến bên xe ngựa, phát hiện Hằng nương và Tần ma ma đều theo .
Nàng chút bàng hoàng: "Thế tử, chúng ... định ?"
Thẩm Độ khẽ , vỗ vỗ đầu ngựa: "Đi Di Châu, tìm Thúc Nhi."
Ấn Uyển khẽ giật , ngờ sự việc đột ngột đến .
"Đi Di Châu ư? chuyện triều đình, há thể giải quyết nhanh đến ? Bệ hạ còn cần ..."
"Ta từ quan , cái gì phong hầu ban tước đều vô vị, quan trường thăng trầm, sánh với việc cùng nàng khắp chân trời góc bể?"
"Ta nàng đưa Thúc Nhi đến Di Châu là lo nàng liên lụy. Ta cũng hỏi thăm , vùng đất Di Châu , núi xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, thích hợp cho gia đình chúng sống qua ngày."
Ấn Uyển còn kịp phản ứng, Đằng Kinh và Linh Nham hai cũng từ phía xe ngựa chui .
Hai còn đeo kiếm, trái một thanh sam phóng khoáng vui vẻ.
Búi tóc đuôi ngựa cao của Đằng cận vệ, càng lúc càng đung đưa: "Cô nương Di Châu nổi tiếng xinh , ngày tháng c.h.é.m g.i.ế.c ai mà trải qua chứ!
Chi bằng theo Thế tử gia chúng , ẩn cư nơi thế gian, một địa chủ tiêu sái, du lịch khắp bốn phương, ngắm giang sơn tươi , cưới một trong lòng, đó mới là chuyện may mắn chốn nhân gian!!"
"Chẳng , Thế tử gia chúng sáng suốt lắm, phong thưởng của Bệ hạ, bề ngoài xem hào nhoáng, nhưng cũng là một kiểu núi lớn đè nặng.
Chỉ cần cẩn thận sa cảnh ngươi lừa gạt, ngày tháng ? Sống mà nín thở, tiêu sái ?"
Lời Linh Nham quả sai, Ấn Uyển hiểu rằng, lúc Thẩm Độ lập công lớn như , định sẵn là một vạn .
lòng vua, há thể vĩnh viễn đổi?
Phong ba triều đình, há thể một sớm định hình?
Từ quan xa, chẳng cũng là cuộc sống Ấn Uyển yêu thích ?
Nàng nở nụ , cố kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cùng Thẩm Độ lên xe ngựa.
Trong khoang xe xóc nảy, nàng thấy một bộ hỉ phục, chỉnh tề đặt đệm mềm. Trong lúc ngỡ ngàng, nắm lấy tay Ấn Uyển, hạ giọng:
"Đợi đến Di Châu, chúng sẽ bái đường."
"Một đời một kiếp một đôi , Thẩm Độ, tuyệt phụ nàng."
"Được."
Hết.