Hầu gia dường như bị lời của bà nói khiến cho ngạc nhiên, không ngờ muội muội yếu đuối của ông ta lại có thể nói ra những lời này.
Lão phu nhân cũng tức giận đến mức dậm chân khóc lóc.
Từ Thị biết rõ lời này vốn dĩ không nên nói trước mặt hai vị lão nhân, nhưng nếu không ép huynh trưởng như vậy, ông ta nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Hầu gia thầm nghĩ ngợi một lát, liền bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, trước tiên cứ lặng lặng đưa người vào phủ xem sao đã.. Từ Thị biết rõ đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ông ta rồi, bèn ôn tôn nói: "Đa tạ huynh trưởng, qua hai ngày nữa muội sẽ đưa bọn họ đến cho phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng xem, nhưng muội đã kiên định rời khỏi phủ, hai ngày này, muội sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc, mong huynh trưởng thành toàn”.
Nói xong, Từ Thị bèn bái biệt lão phu nhân và lão Hầu gia rồi trở vê tiểu viện của mình.
Mặc dù trời đã tối, Từ Thị vẫn vì hưng phấn mà không ngủ được, thậm chí còn bắt đầu tự mình thu dọn hành lý.
Cùng lúc đó, nhà Cố Tâm Nguyệt cũng đang bận rộn chuẩn bị đến Hầu phủ đón Từ Thị trở về.
Để nghênh đón Từ Thị trở về, gia đình trên dưới đều thu dọn lại một lần nữa.
Mọi người lại thu dọn thêm hai gian phòng ở hậu viện, để dành cho Tống Chính Quang và Từ Thị ở.
Cùng lúc đó, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lại nhờ Tần Tranh âm thầm đi tìm hiểu tình hình của Vũ An Hầu phủ, cũng để chuẩn bị tâm lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-501.html.]
Sau khi tìm hiểu, điều khiến người ta ngạc nhiên là, Vũ An Hầu phủ truyền đến đời này gần như chỉ là cái vỏ rỗng, trong phủ đã lâu rồi không còn tiền bạc, chỉ nhờ vào danh tiếng ở kinh thành mà duy trì.
Thảo nào Hầu gia lại coi trọng danh tiếng như vậy, thì ra bọn họ cũng chỉ còn lại mỗi thứ đó.
Hầu phủ lớn như vậy, đã hai đời không có một ai đủ trình độ, cứ tiếp tục như vậy, không chừng ngày nào đó, Hầu phủ sẽ hoàn toàn suy SỤp.
Trong lúc trên dưới nhà họ Tống và nhà họ Cố đang bận rộn, cuối cùng cũng chờ được tin tức của Từ Thị.
Ngày hôm sau.
Mọi người dậy từ rất sớm, đều thay quần áo đã chuẩn bị từ trước.
Tống Chính Quang ngày thường giúp việc ở cửa hàng, hoặc là phụ trách vận chuyển hàng hóa, thường ngày ông ta đã quen mặc quần áo thô sơ, mặc dù đã may cho ông ta không ít quần áo đẹp nhưng ông ta rất hiếm khi có cơ hội mặc.
Hôm nay không cần mọi người nhắc nhở, ông ta đã tự mình thay một bộ trường bào màu lam thẫm mới, vừa bước ra cửa đã khiến mọi người không nói thành lời.
Tống Chính Quang vốn dĩ cao lớn vạm vỡ, tuy nhiên mười mấy năm nay phải chạy đông chạy tây nên làn da hơi đen sạm, nhưng ngược lại đã tạo cho ông ta vẻ mặn mà của một nam nhân trưởng thành.
Tống Dập càng thêm phần khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen được búi gọn trên đỉnh đầu, đúng là dung mạo như ngọc, phong độ ngời ngời. Cố Tâm Nguyệt ngày thường vẫn luôn thích thú chưng diện cho Hoài Cẩn và Tử Du, hôm nay càng không ngoại lệ, nàng thay cho hai hài tử một bộ áo ngắn mới, một hồng một lam tương ứng, trông thật đáng yêu.
Còn Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan, hai mỹ nhân của cả đoàn người, cũng không hề kém cạnh. Từ ngày đến kinh thành, hai người cũng đã sắm sửa không ít y phục và trang sức mới, đương nhiên hôm nay đều ăn mặc sao cho thật xinh đẹp rạng ngời.