Người nhà họ Cố đã vậy, Tống Thanh Hoan còn hơn thế.
Thấy nàng ấy hôm nay cứ đứng ngồi không yên, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được muốn khuấy động không khí, liền lên tiếng an ủi: "Muội muội, ta thấy muội còn lo lắng hơn cả ta nữa? Nhìn muội đứng ngồi không yên kìa, yên tâm đi, nhị ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở vê!"
Tống Thanh Hoan bị nàng trêu chọc đến đỏ mặt: "Muội nào có, muội không chỉ lo cho Dũng ca, chủ yếu là muội lo chúng ta không thể ra ngoài, sau này biết phải làm thế nào?” Chậc chậc, cách xưng hô này của nàng ấy thay đổi từ khi nào thế?
Cố Tâm Nguyệt ngẫm lại sự mờ ám giữa hai người, sợ nàng ấy xấu hổ nên nàng không định trêu chọc nữa, mà chuyển sang an ủi.
"Yên tâm đi, ca ca muội cũng nói rồi, chỗ chúng ta cách bờ sông rất xa, hơn nữa đường đi rất kín đáo, chỉ cần dọn sạch dấu vết ở bờ sông, đối phương không phát hiện ra thuyền và người thì chắc chắn sẽ tiếp tục dọc theo dòng sông xuôi dòng tìm kiếm, chỉ cần chúng ta đợi nhị ca trở về là sẽ an toàn."
Nghe xong lời giải thích của nàng, Tống Thanh Hoan hơi yên tâm nhưng ánh mắt nàng ấy vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài. Đúng lúc mọi người đang lo lắng, Cố Tiểu Võ bỗng nhiên chạy ra từ phòng của Cố Nhị Dũng: "Người đã tỉnh rồi!"
Mọi người vội vàng vây quanh.
Hôm qua lúc nhặt hài tử này về, sắc mặt hắn tái nhợt, còn sốt cao, rất yếu ớt.
Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng hắn không thể qua khỏi, hoặc sẽ hôn mê nhiều ngày, không ngờ chỉ một ngày mà hắn đã tỉnh lại.
Hứa Thị tiến lên sờ trán hài tử, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."
Cố Tâm Nguyệt lại bưng một bát cháo rau lên: "Đã tỉnh rồi thì ăn thêm chút gì đi, chắc là đói lắm rồi." Thiếu niên nghe thấy tiếng người nói, mới cố gắng mở mắt ra.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang bưng bát cháo, thấy nàng đẹp như tiên nữ trong tranh.
Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Ta c.h.ế.t rồi à? Đây là thiên đường à? Ngươi là tiên nữ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-226.html.]
Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt ra, cầm lấy bát cháo trong tay nàng, hừ một tiếng: "Ngươi chưa chết, nàng ấy cũng không phải tiên nữ, mà là nương tử của ta."
Mọi người thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Thiếu niên thấy vậy, sau một lúc mới phản ứng lại: "Nói như vậy, là các ngươi đã cứu ta từ dưới sông lên à?”
Cố Tiểu Võ đứng bên cạnh đáp: "Đúng vậy, là đại nhân chúng ta nhà cứu ngươi, gặp được chúng ta, có thể thấy mạng ngươi rất lớn, đúng rồi, ngươi từ đâu đến? Tại sao lại ngồi thuyền nhỏ trôi đến đây?"
Nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên khó coi, dường như không muốn nói nhiều: "Ta và gia đình ngồi thuyền lớn gặp nạn, ta liền lên thuyền nhỏ trốn thoát, sau đó thì không nhớ gì nữa."
Nghe hắn nói vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau.
Quả nhiên lai lịch của thiếu niên này có chút kỳ lạ. "Được rồi, đã tỉnh lại rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, Yên tâm ở lại dưỡng bệnh đi." Hứa Thị đuổi mọi người đi: "Để Tống Dập ở lại đút cháo cho hắn, các ngươi nên làm gì thì làm đi."
Mọi người đi hết.
Tống Dập bưng bát cháo, hỏi hắn: “Tự ăn được không?”
Thiếu niên gật đầu: "Vâng, được."
Nói rồi, hắn liền nhận lấy bát cháo, ăn ngấu nghiến.
Ăn hết nửa bát, hắn mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng đang kêu gào dữ dội trong bụng hơi dịu đi một chút.
Tống Dập thấy hắn vừa nãy còn ăn như hổ đói, bỗng nhiên lại chuyển sang nhai chậm nuốt kỹ.