"Không cần đâu, nàng không quen đường bên ngoài, để ta và nhị ca, tam ca đi tìm là được, các nàng ở nhà đi."
Nói xong, ba người nhanh chóng ra khỏi cửa.
Đến suối, bọn họ quả nhiên phát hiện trên nền đất ẩm ướt có dấu chân của Tiểu Hắc, cả ba liền chạy thẳng về phía thượng nguồn của suối.
Ba người đi theo dấu chân, men theo con đường đi ngược lên thượng nguồn.
Đi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hắc đâu. Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì bỗng nhiên phía trước có tiếng động.
Mọi người nhìn kỹ, thì ra là Tiểu Hắc chạy tới, trong miệng còn bắt được một con thỏ.
Cố Nhị Dũng cười ha ha: "Con trai giỏi lắm, còn biết chạy xa thế này để bắt thỏ, làm mấy hài tử lo lắng hết cả lên."
Nói rồi, hắn liền lấy con thỏ trong miệng Tiểu Hắc ra, nhìn kỹ, hình như con thỏ này mới sinh không lâu, vẫn còn sống.
Hắn bèn không khỏi phấn khích: "Tiểu Hắc đã đào được ổ thỏ, vừa khéo không phải muội muội muốn nuôi thỏ à, chúng ta ra trước xem còn có không, bắt thêm mấy con nữa về cho muội ấy nuôi."
"Được." Tống Dập và Cố Tam Thanh cũng đồng ý.
Ba người tiếp tục đi ngược dòng.
Không bao lâu sau, Tiểu Hắc chạy ở phía trước bỗng sủa lớn.
Ba người vội chạy tới, quả nhiên, mấy con thỏ mới sinh đang nằm trong ổ.
Cố Nhị Dũng vội ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn và cẩn thận lấy hết thỏ ra, đặt vào trong chiếc giỏ lót đầy cỏ khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-223.html.]
Đúng lúc mấy người đứng dậy chuẩn bị quay về, Cố Tam Thanh tỉnh mắt bỗng nhiên chỉ về phía trước rồi hét lên: "Các ngươi xem bên kia có phải là một con sông không?"
Tống Dập nhìn ra phía xa một lúc, gật đầu nói: "Các ngươi còn nhớ không, chúng ta đã từng nhìn thấy một con sông khi ở trên đỉnh núi, chảy về hướng phủ Thanh Châu, có lẽ chính là con sông đó."
"Như vậy, chẳng phải con sông này có thể đi thẳng đến phủ Thanh Châu à?" Cố Nhị Dũng nghi ngờ nói.
Nếu như vậy thì đây là một con đường lui không tệ.
Sau này khi bên ngoài ổn định, bọn họ còn có thể men theo con sông này để đi đường thủy dò la tin tức.
Ba người rõ ràng đã nghĩ đến cùng một chỗ. "Vậy chúng ta đến bờ sông xem thử."
Ba người chạy một mạch đến bờ sông, thấy đây quả nhiên là một con sông không nhỏ, uốn lượn quanh co, hạ lưu chính là chảy về hướng phủ Thanh Châu.
Không ngờ ở một nơi hẻo lánh như vậy, lại có một con sông như thế này.
"Không biết thượng nguồn ở đâu nhỉ?" Cố Tam Thanh hỏi.
"Theo bản đồ Bắc Việt quốc thì đây chỉ là một nhánh sông nhỏ mà thôi, sông chính có lẽ là từ hướng kinh thành chảy đến, chảy về hướng nam, hai năm trước trời hạn hán, sông cạn nước, không ngờ mấy tháng này nước lại dâng lên." Đang lúc ba người suy tính về khả thi của việc đi đường thủy đến phủ Thanh Châu, Cố Tam Thanh bỗng nhiên liếc thấy một bóng đen đáng ngờ ở thượng nguồn phía trước: "Các ngươi xem, kia có phải là một chiếc thuyền không?"
Tống Dập và Cố Nhị Dũng nghe vậy liên nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu bên bờ sông, trên thuyền dường như có thứ gì đó.
Ba người vội vàng đi tới, vừa đến gần, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.
"Đây là người à? Không phải c.h.ế.t rồi đấy chứ?" Cố Tam Thanh sắc mặt trắng bệch.
Tống Dập lấy hết can đảm lật người đó lại, đưa tay đặt dưới mũi dò hơi thở: "Chưa chết, còn thoi thóp nhưng cũng sắp rồi. "
"Vậy chúng ta có cứu không?" Cố Tam Thanh nghe nói người chưa chết, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.