Nơi Mùi Lúa Chín Còn Vương Trên Tóc - Nơi Mùi Lúa Chín Còn Vương Trên Tóc
Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:42:00
Lượt xem: 0
Tôi về quê giữa mùa lúa đang vào đòng. Đó là cái mùa mà mùi thơm ngai ngái của lúa non theo gió mà lùa vào tận giấc ngủ. Người ta hay bảo mùa này là mùa nhớ – nhớ tay mẹ sờ trán mình buổi trưa hè, nhớ tiếng rao của dì Ba bán xôi ngoài đầu hẻm, và nhớ… những thứ chẳng thể gọi tên.
Tôi về khi đường làng vừa mới đắp lại, ổ gà vẫn còn lấp lửng nước mưa. Hai bên đường là ruộng thẳng cánh cò bay, thỉnh thoảng mới thấy bóng một bác nông dân đội nón lá, chống cuốc ngó nghiêng. Đường về nhà ngoại năm nào tôi cũng đi qua, vậy mà lần này thấy xa lạ. Có lẽ vì mình đã quen nhìn đời qua cửa kính văn phòng, quen tiếng còi xe thay vì tiếng gà gáy sớm.
Nhà ngoại vẫn nằm im lìm sau hàng rào chè tàu và mấy bụi chuối xiêm trổ bắp. Cánh cổng gỗ mục vẫn kêu “két” một tiếng như mọi lần, chỉ khác là ngoại không còn chạy ra mở cổng. Bà ngồi trên chiếc phản tre cũ, tay cầm quạt mo phe phẩy, nghe thấy tiếng dép lẹp xẹp thì chỉ quay đầu lại, mắt hơi nheo, rồi cười:
"Ừ, vậy là về thiệt hả con."
Tôi bỏ ba lô xuống, ngồi kế bên bà, không nói gì. Cũng chẳng cần nói gì. Ở quê, người ta không nói "con nhớ ngoại", mà là nấu cho ngoại nồi chè đậu xanh không đường. Không nói "con mệt", mà chỉ nằm kế bên nghe tiếng ếch kêu ngoài ao. Yêu thương ở đây là thứ chảy lặng lẽ như dòng nước dưới xuồng – không màu mè, không cần phải diễn giải.
Ngoại vẫn vậy – gầy đi đôi chút, tóc trắng hơn năm ngoái, nhưng vẫn nhớ từng người trong xóm, từng cây ổi sau hè, và từng lần tôi khóc nhè vì sợ sấm. Ngoại không biết tôi đã bao lần gục xuống bàn làm việc mà chẳng biết mình khóc vì điều gì. Ở thành phố, nước mắt có thể trôi theo deadline, theo ánh đèn văn phòng sáng đến khuya. Nhưng về đây, chỉ cần một buổi chiều đứng giữa ruộng lúa, là nước mắt tự rơi như mưa đầu mùa.
Sáng sớm hôm sau, tôi theo ngoại ra chợ. Chợ quê không có máy lạnh, không có cửa kính, chỉ có rổ rau, xâu cá, tiếng nói cười của mấy bà buôn bán ngồi chồm hổm. Vậy mà ấm áp lạ. Người ta mua bán bằng ký ức, bằng câu "hôm qua mày kho cá ngon hông?", bằng cái liếc mắt biết ai đang buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-mui-lua-chin-con-vuong-tren-toc/noi-mui-lua-chin-con-vuong-tren-toc.html.]
Ngoại mua một mớ tép đồng, hai trái khổ qua và nửa ký chuối xiêm. Tôi gánh về, lưng áo ướt mồ hôi nhưng lòng nhẹ tênh. Ở đây, người ta không cần chạy đua. Ở đây, ngày trôi như con nước – lặng lẽ, đều đặn, và đủ để thương.
Buổi trưa, trời đổ mưa. Tiếng mưa quê không ồn như thành phố. Mưa rớt trên tàu chuối, rơi lộp độp lên mái tôn, rồi trôi xuống cái chậu nhôm ngoại để hứng nước. Tôi và ngoại ngồi ăn cơm – chỉ có canh khổ qua nhồi thịt và dĩa tép rang mặn, nhưng ngon hơn mọi bữa ăn nhà hàng sang trọng tôi từng ngồi. Ngoại nhai chậm, thi thoảng ngẩng lên nhìn tôi, cười móm mém:
"Còn nhớ bữa má con bỏ nhà đi không? Con khóc muốn khàn tiếng, bà dỗ không nổi, đành nấu chè đậu đen cho ăn, ăn một hồi lăn ra ngủ."
Tôi gật, cổ họng nghẹn lại. Ngoại vẫn nhớ chuyện cũ. Nhưng ngoại không nhắc lại để trách, mà chỉ như kể một câu chuyện không đầu không cuối – một mảnh ký ức mà chỉ có hai bà cháu cùng giữ.
Chiều xuống, tôi ra ruộng một mình. Lúa bắt đầu ngả màu, vàng lẫn trong xanh. Mùi lúa chín dường như bám lên tóc, lên áo, và cả lòng tôi. Tôi đi thật chậm, không phải vì ruộng trơn, mà vì tôi muốn nghe rõ tiếng gió lùa qua tai, muốn cảm nhận rõ mặt trời đang lặn xuống sau hàng cây, và muốn giữ lại cái cảm giác mà chỉ nơi này mới có – cảm giác mình còn được sống, được là chính mình.
Tối đó, tôi ngủ sớm. Trong giấc mơ, tôi thấy mình còn bé, chạy lon ton quanh sân, ngoại ngồi quạt mo, má đứng trong bếp cười. Tôi thấy tiếng gà gáy từ xa vọng lại, mùi cơm mới nấu, và tiếng hát ru không lời.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, tóc còn vương mùi lúa.