Anh có thể trả tiền nuôi con.
"Không, không phải vậy!" Sầm Tĩnh Thu vội vàng giải thích: "Em nghĩ ông trời cho chúng ta một cơ hội để làm lại. Kiếp này, gia đình chúng ta có thể không phải hối tiếc gì..."
"Cô đang nằm mơ cái gì vậy!"
Triệu Thụy cảm thấy ghê tởm, ngắt lời cô ta: "Cô dựa vào đâu mà cho rằng sau khi biết những chuyện cô đã làm ở kiếp trước, tôi còn có thể chấp nhận cô mà không oán giận một chút nào chứ?"
Sầm Tĩnh Thu đau lòng vì những lời nói này, nhưng cô ta vẫn cho rằng Triệu Thụy đang giận dỗi, cố ý nói vậy, cô ta liền nói: "Em biết anh rất tức giận, nhưng anh đã đợi em bao nhiêu năm như vậy. Bây giờ mọi thứ đã trở về điểm xuất phát..."
"Ai nói với cô là tôi đang đợi cô?" Triệu Thụy cạn lời, những gì Sầm Tĩnh Thu nói thật sự khiến người ta không muốn nghe thêm một chút nào.
Thật là hoang đường, nực cười.
Sầm Tĩnh Thu cứng họng, không dám tin nhìn xuống đứa con trai. Chính Triệu Xuyên Trạch đã nói với cô ta như vậy, hơn nữa còn khẳng định chắc nịch.
Triệu Thụy nhìn theo ánh mắt của cô ta, cười lạnh một tiếng. Đúng là con trai ngoan của Sầm Tĩnh Thu, vậy mà có thể vì cô ta mà bóp méo sự thật như vậy: "Lúc đầu tôi không tái hôn là vì Triệu Xuyên Trạch, sợ thằng bé sẽ chịu ấm ức khi mẹ kế vào cửa. Sau đó, bên cạnh có nhiều người không có ý tốt, tôi không muốn để người khác có cơ hội lợi dụng nên mới không tính đến chuyện đó nữa. Sao có thể là vì cô chứ!"
Sầm Tĩnh Thu nhìn vẻ chế giễu không hề che giấu trên mặt anh, mặt đỏ bừng lên.
"Chẳng phải anh vì muốn tái hôn với em nên mới chọc mẹ tức giận đến mức phải nhập viện sao?" Sầm Tĩnh Thu không bỏ cuộc, nhìn anh lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-46.html.]
Triệu Thụy nổi giận, chộp lấy cái thoi trên bàn ném về phía Triệu Xuyên Trạch đang ôm chân Sầm Tĩnh Thu: "Thằng súc sinh!"
Triệu Xuyên Trạch bị ném đau, lại bị vẻ mặt hung dữ của cha dọa sợ hãi, "Oa" lên khóc.
Triệu Thụy mặc kệ, coi như không nghe thấy, tức giận thở hổn hển: "Nó vì một người mẹ đã bỏ rơi nó mà chọc tức bà nội nuôi nó khôn lớn đến mức phải nhập viện, vậy mà còn dám đổ tội lên đầu tôi!"
Mẹ Triệu nghe thấy tiếng khóc của Triệu Xuyên Trạch thì vội vàng chạy ra xem rồi gọi cậu bé tới ôm vào lòng dỗ dành: "Hai vợ chồng có gì thì từ từ nói, sao lại trút giận lên đầu con cái chứ!"
Trong bếp, bà nghe thấy loáng thoáng tiếng hai vợ chồng cãi nhau, nhưng không tiện lên tiếng nên đã không ra ngoài, không ngờ con trai lại đánh cháu!
Mẹ Triệu quyết định không vào nhà nữa, cứ đứng ở trong sân nhìn chằm chằm vào bọn họ, xem bọn họ còn cãi nhau nữa không.
Hai người quả thật không thể tiếp tục cãi nhau nữa. Mẹ Triệu khuyên can hồi lâu, Sầm Tĩnh Thu mới dẫn Triệu Xuyên Trạch vào nhà.
Triệu Thụy lúc này mới nói tiếp: "Sầm Tĩnh Thu, cô đừng có mơ tưởng gì đến chuyện hòa giải hay không nữa. Thế giới này không phải xoay quanh cô, không phải cô muốn ly hôn là ly hôn, muốn cứu vãn là cứu vãn được. Cô và Triệu Xuyên Trạch theo một nghĩa nào đó chính là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai mẹ con cô. Giữa tôi và cô hoàn toàn không có khả năng đâu!"
Bác sĩ nói cơ thể mẹ anh đã được chăm sóc rất tốt, nếu không bị chọc tức giận thì có thể sống thêm được vài năm!
Sầm Tĩnh Thu khóc lóc: "Cho dù những gì anh nói đều là sự thật nhưng bây giờ mọi chuyện đã bắt đầu lại từ đầu rồi. Kiếp này, mẹ vẫn khỏe mạnh. Triệu Thụy, anh không thể dùng chuyện chưa xảy ra để kết tội em được!"
Triệu Thụy thấy logic của cô ta thật buồn cười: "Sầm Tĩnh Thu, cô nói thật đi, nếu tôi không có thành công của kiếp trước, cả đời chỉ là một gã nhà quê thì hôm nay cô có quay về không? Vì vậy, cô không cần phải ngụy biện cái gì mà kiếp trước, kiếp này nữa.