18
Thu qua đông tới, triều đình lại xảy ra một đại sự.
Vài châu ở phương Nam liên tục hứng chịu những trận mưa lớn, gây ra trận lũ lụt trăm năm có một.
Ruộng vườn bị tàn phá tan hoang, dân chúng ly tán, xác c.h.ế.t nằm rải rác khắp nơi.
Tấu chương bay về kinh thành như tuyết rơi dày đặc.
Tiêu Diễn suốt mấy ngày liền không chợp mắt trong ngự thư phòng, cùng các đại thần bàn bạc đối sách.
Triều đình chia làm hai phe: một phe chủ trương mở kho phát lương, an ủi dân đói; phe còn lại cho rằng quốc khố trống rỗng, cần tập trung gia cố đê điều để ngăn lũ lan rộng.
Hai bên tranh cãi không ngớt, mãi không thể đưa ra kết luận.
Những tin tức này, ta đều đoán được từ vẻ mặt mỏi mệt cùng vài câu lơ đãng của Tiêu Diễn mỗi khi chàng đến cung ta.
Đêm nay cũng vậy, chàng đến rất muộn, chỉ ngồi lặng lẽ uống trà, không nói một lời.
Ta biết, cơ hội của mình đã đến.
Ta bảo Tiêu Huyền mang mô hình thủy lợi mà nó mới làm ra bày lên.
Đó là một sa bàn nhỏ làm bằng ống trúc và máng gỗ, mô phỏng dòng chảy của sông ngòi và vị trí thành trì.
“Phụ hoàng.”
Tiêu Huyền chỉ vào sa bàn, cất giọng trong trẻo:
“Gần đây nhi thần đọc được rằng cổ nhân trị thủy, lấy khai thông thay cho ngăn chặn.”
“Nếu cứ tiêu tốn bạc để gia cố đê điều, chi bằng đào thêm kênh dẫn nước từ hạ lưu, đưa lũ vào vùng đất hoang hay hồ chứa. Vừa giải quyết khẩn cấp, vừa tích nước để mùa xuân tới khai hoang canh tác.”
Nó lại lấy vài khối gỗ, đặt vào mô hình:
“Nhi thần còn nghĩ, cứu nạn không chỉ là phát lương thực. Dân chạy nạn lang thang dễ gây hỗn loạn. Nếu có thể dùng lao động đổi lương thực, tổ chức trai tráng đi đào kênh, vừa giải quyết vấn đề nhân lực, vừa giúp họ có cơm ăn việc làm, tránh sinh biến loạn. Đợi thủy lợi hoàn thành, chia đất cho họ canh tác, sẽ lập tức an cư lạc nghiệp.”
Tất cả những điều Tiêu Huyền nói, dĩ nhiên đều là ta dạy.
Những khái niệm như “khai thông thay ngăn chặn”, “dùng lao động đổi cứu trợ”, vượt xa nhận thức về cứu nạn ở thời đại này, như tiếng sét giữa trời quang, đánh tan những nếp nhăn giữa hai mày của Tiêu Diễn.
Chàng đột ngột đứng dậy, bước đến gần mô hình, nhìn chằm chằm vào hệ thống tưởng như đơn giản nhưng lại ẩn chứa trí tuệ vô biên, đôi mắt lóe lên ánh sáng chưa từng có.
Chàng không hỏi Tiêu Huyền ai dạy nó những điều ấy.
Chỉ lặp đi lặp lại các bước giả định dòng nước trên mô hình, miệng lẩm bẩm:
“Dùng lao động đổi cứu trợ… dẫn nước phân lưu… tốt, rất tốt!”
Chàng kích động đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng dừng lại trước mặt ta, ánh mắt nóng rực mà ta chưa từng thấy.
O mai d.a.o Muoi
Trong ánh mắt ấy, có kinh ngạc, có tán thưởng, còn có cả hưng phấn như gặp được đối thủ xứng tầm.
“Ngươi rất giỏi.”
Chàng nhìn ta, nhấn từng chữ một.
“Vô cùng giỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/11.html.]
Ta biết, từ khoảnh khắc đó, trong mắt chàng, ta không còn là cái bóng của ai, cũng không còn là một phi tần biết dùng thủ đoạn nơi hậu cung.
Ta trở thành một người mà chàng có thể trông cậy, một Vãn tần có tài trị quốc.
19
Việc cứu trợ phương Nam thu được thắng lợi lớn.
Chính sách “dùng lao động đổi cứu trợ” được đẩy mạnh, chỉ trong hai tháng đã kiểm soát được thiên tai.
Dân chạy nạn được sắp xếp ổn thỏa, kênh dẫn nước cũng đã hình thành quy mô ban đầu.
Uy tín của Tiêu Diễn trên triều đình đạt tới đỉnh cao.
Còn ta, người góp công lớn sau màn, cũng được nâng cao địa vị.
Tiêu Diễn đến Thừa Càn cung ngày càng nhiều.
Chàng không còn chỉ là người đứng ngoài quan sát nữa, mà bắt đầu tham gia vào đời sống của mẫu tử ta.
Chàng sẽ đích thân kiểm tra việc học của Tiêu Huyền, thậm chí còn cùng nó thảo luận về cấu tạo của các cơ quan máy móc.
Ban đêm, chàng cũng sẽ đuổi hết tả hữu, ở lại một mình cùng ta đánh cờ.
Chúng ta không đánh cờ, mà là luận thiên hạ.
Chàng đem những khó khăn triều chính, những tấu chương rắc rối ra bàn với ta.
Còn ta, dùng chút kiến thức lịch sử nghèo nàn và tư duy hiện đại của mình, đưa ra những ý tưởng kỳ lạ nhưng lại trúng ngay trọng tâm.
Ví dụ như: cải cách độc quyền muối sắt để tăng thu ngân sách.
Hay: mở cửa buôn bán biên giới để trấn an các bộ tộc phương Bắc đang ngấp nghé.
Ánh mắt chàng nhìn ta, ngày càng rực sáng.
Chàng không còn gọi ta là “Vãn tần”, mà bắt đầu gọi thẳng tên.
“Tri Ý.”
Chàng thường thở dài khi ván cờ rơi vào bế tắc:
“Nếu nàng là nam nhi, trẫm nhất định phong nàng làm tể tướng, cùng trẫm bàn quốc sự.”
Ta biết, đó là lời khen cao nhất mà một đế vương có thể dành cho một nữ nhân.
Nhưng ta không muốn điều đó.
Sự tán thưởng và lệ thuộc của chàng khiến ta cảm thấy nguy hiểm chưa từng có.
Sự truy xét và tiến gần của chàng khiến ta ngột ngạt.
Chàng càng khâm phục ta, ta lại càng cảm thấy mình như một con chim bị nuôi trong lồng, chỉ khác là, chiếc lồng này không còn là lãnh cung, mà là cả hoàng cung này.
Ta bắt đầu cố ý giữ khoảng cách.
Chàng gọi ta đánh cờ, ta viện cớ bệnh.
Chàng muốn bàn chính sự, ta cố tình giả vờ ngốc nghếch.