Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:25:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cộng đồng mạng đang xem phát sóng trực tiếp, ban đầu còn trào phúng nói Thịnh Kiều không biết tự lượng sức, đã nghe không hiểu còn bày đặt nêu ý kiến, nhưng nghe cô giải thích xong, lại nổi lên một tia đồng tình. Đúng vậy, rất nhiều thời điểm, một số tiết mục biểu diễn, rõ ràng khán giả nghe chả hiểu gì cả, nhưng đạo sư lại khen ngợi cho thăng cấp, ngược lại một số bài hát nghe rất êm tai, đạo sư lại lôi ra một đống khuyết điểm. Khán giả bình thường không hiểu mấy thứ chuyên nghiệp, chỉ đơn giản nghe và cảm thụ theo cảm tính mà thôi.

Vì chuyện này, thiện cảm của người qua đường đối với Thịnh Kiều lại tăng lên.

Lần thu hình thứ ba thuận lợi hoàn thành. Những tuyển thủ bị đào thải, rơi nước mắt, cúi chào sân khấu, rời đi rồi, sẽ bắt đầu một lữ trình truy đuổi ước mơ khác nữa. Giới giải trí chính là như vậy, truy đuổi ước mơ, một khắc cũng không thể dừng lại.

Thu hình xong, thời gian đã rất trễ. Sau khi chào tạm biệt mọi người, Phương Bạch và Đinh Giản chuẩn bị đưa Thịnh Kiều về nhà.

Xe thương vụ đậu ở gara. Phương Bạch là người lái xe nên chạy đi lấy. Đinh Giản cùng Thình Kiều đứng đợi ngay cửa. Lúc xe tới, Thịnh Kiều đang nói chuyện phiếm với Đinh Giản, tầm mắt đảo qua chiếc xe, không rõ vì sao khi nhìn tới lốp xe, trái tim chợt nhảy lên một cái.

Phương Bạch đậu xe lại, mở cửa chờ hai người.

Thịnh Kiều không nhúc nhích, nhíu mày nhìn chằm chằm cái lốp xe. Đinh Giản thấy lạ nên hỏi.

“Kiều Kiều, làm sao vậy?”

Cô đưa tay lên miệng suỵt một tiếng.

“Đừng nói chuyện. Tiểu Bạch, tắt máy xe trước đi.”

Phương Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt cô quá nghiêm túc, lập tức làm theo. Xe tắt máy. Gara rộng lớn khôi phục yên tĩnh. Dần dần, lại nghe thấy tiếng khí hơi xì xì.

Càng lúc càng rõ.

Phương Bạch bước xuống xe, nhìn chằm chằm lốp trước, đưa tay di chuyển từng chút một dọc theo chiếc bánh, rốt cuộc tìm được chỗ xì hơi.

Có người đ.â.m một lỗ trên lốp bánh xe.

Nếu lái xe trên đường cao tốc, tốc độ cao, lốp xe mà nổ, hậu quả khôn lường.

Đinh Giản và Phương Bạch đều thay đổi sắc mặt. Thịnh Kiều nói.

“Chụp hình lưu trữ. Quăng xe lại. Gọi cho Bối Ca, bảo anh ta cho người tới kéo xe.”

Đinh Giản ngưng trọng gọi điện cho Bối Minh Phàm. Phương Bạch nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Này là mưu sát!”

Nếu không phải Thịnh Kiều nhạy cảm phát hiện sự khác thường. Bọn họ đã lái xe đi. Nghĩ tới thôi liền thấy sợ hãi.

Phía đầu gara lúc này truyền tới âm thanh máy nổ, sau đó một chiếc xe chạy tới, thấy bọn họ liền ngừng lại. Diệp Đồng mở cửa xe, nhô đầu ra hỏi.

“Tiểu Kiều, gặp chuyện gì? Sao lại đứng đây?”

Phương Bạch tức giận muốn mở miệng nói. Thịnh Kiều nhéo cậu ta một cái, cười cười trả lời.

“Dạ xe bị hỏng ạ. Đang tìm người tới kéo.”

“A~ sao xui như vậy. Hay là chị chở em về, đã trễ lắm rồi. Mau lên xe.”

“Cám ơn Diệp tỷ, chị thật tốt.”

Đầu bên kia Đinh Giản cũng nói chuyện xong. Đinh Giản đã khống chế được cảm xúc, trầm ổn hơn rất nhiều, biết lúc này không nên nói chuyện, cho nên không đợi Thịnh Kiều lên tiếng, trực tiếp lên xe.

Diệp Đồng lái xe về nhà Thịnh Kiều. Phương Bạch và Đinh Giản cũng đồng thời xuống theo. Ba người nói cảm ơn, sau đó hai người kia mỗi người một bên che chở Thịnh Kiều đi vào trong, giống như đang sợ có chiếc xe nào đó đột nhiên nhảy ra bắt cóc Thịnh Kiều mang đi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-89.html.]

Vào thang máy rồi hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Phương Bạch hung tợn nói.

“Khẳng định là cái tên phú nhị đại kia.”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Không nhất định.”

Có thể là Cao Mỹ Linh, cũng có thể là tên quản sự, những người đó đều muốn mạng cô. Càng đừng nói thế giới này không thiếu người mang lòng ác ý. Có thể là bất kỳ người nào, fan cực đoan của ai đó, cực kỳ căm ghét cô.

Phương Bạch nói.

“Kiều tỷ, hay là chúng ta báo nguy đi. Để cảnh sát phái người bảo hộ chị.”

TBC

Đầu óc Thịnh Kiều có chút loạn, chỉ nói.

“Chờ Bối ca ngày mai tới rồi tính sau.”

Đưa cô lên tận cửa nhà, Phương Bạch vẫn không yên tâm, yêu cầu Đinh Giản đêm nay ngủ lại. Trước khi rời đi còn kiểm tra cửa sổ các kiểu, nói Thịnh Kiều phải khóa trái cẩn thận.

Đinh Giản ngủ trong phòng dành cho khách, không đóng cửa, nói với Thịnh Kiều.

“Có chuyện gì thì chị la lớn lên nhé.”

Biểu tình giống như sắp có sát thủ từ trên trời giáng xuống, đạp bay cửa sổ mà nhảy vào nhà vậy.

Đêm khuya.

Thịnh Kiều nằm trên giường, lăn lộn không ngủ được. Nội tâm của cô không giống với vẻ ngoài bình tĩnh như vậy. Có người muốn g.i.ế.c cô, thế nào lại không sợ hãi chứ.

Nhưng càng sợ thì cô càng phải bình tĩnh, có như vậy mới có thể bắt được đám người độc ác ẩn mình trong bóng tối kia.

Cô muốn sống. Bởi vì cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Điện thoại reng. Thần kinh Thịnh Kiều đang căng cứng bị dọa một phen. Nhìn màn hình, hiển thị hai chữ “bảo bối”, cảm giác khẩn trương và sợ hãi liền như mây đen bị mặt trời xua tan, chỉ còn lại ấm áp và vui sướng.

“Hoắc Hi~”

Đầu dây bên kia, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Đêm nay biểu hiện không tồi.”

Không xúc động đậy, còn nói vài lời bình có thuật ngữ chuyên nghiệp nữa, thật ngoài ý muốn của anh.

“Anh xem phát sóng trực tiếp à?” – cô hơi ngượng ngùng – “Em chỉ toàn nói bậy, anh đừng xem.”

Hoắc Hi giống như đang cười, ngữ khí vẫn rất nhẹ.

“Khen người khác có thể khen lợi hại như vậy. Vì sao chưa bao giờ nghe em khen anh?”

“Kia không giống nhau nha.”

“Chỗ nào không giống?”

Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói.

“Từ ngữ của người phàm không thể hình dung nổi về tiên tử.”

Loading...