Chỉ có câu quảng cáo, thu âm đến tiếng đồng hồ. Mỗi một câu, Thịnh Kiều đọc đến cả trăm lần. Thật sâu cảm thán, vị trợ lý này hình như là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Giờ cơm trưa, phía nhãn hàng có đặt cơm hộp đem đến cho mọi người. Thịnh Kiều không muốn lưu mùi thức ăn trong phòng thu âm nên đi đến phòng nghỉ để ăn.
Nhân viên ăn cơm ở phòng nghỉ cũng khá đông. Thịnh Kiều bước vào, tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống. Nhưng thật ra không ai để ý đến cô. Công việc mỗi ngày ở ngành sản xuất truyền thông nhiều đến đòi mạng, xác suất hói đầu rất cao, cho nên nhân viên làm việc ở đây giống như đang liều mạng, đến ăn cơm cũng phải vội vàng.
Sau lưng Thịnh Kiều ngồi cô gái, có vẻ là thực tập sinh. Bọn họ oán giận không thể theo kịp tiết tấu của xã hội, nhớ nhung thời đi học. Bọn họ đang trò chuyện, một ông chú bụng phệ đi tới, nói với một cô gái trong đó.
“Lương Tiểu Đường, tới văn phòng gặp tôi một chút, có công tác cần cô làm giúp.”
Bốn cô gái im lặng, ông chú cao giọng hỏi lại.
“Nghe rõ không?”
Sau đó là giọng trả lời lí nhí của một cô gái.
“Dạ nghe rõ. Em lập tức tới.”
Ông chú vừa đi, cô bé bị điểm danh run rẩy muốn khóc.
TBC
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tớ không dám đi.”
Cô bạn an ủi.
“Nói không chừng thật sự có công tác, cậu vẫn đi nhanh đi.”
Lương Tiểu Đường không tình nguyện đứng lên, trước khi đi không quên nhắn nhủ.
“Nếu nửa giờ mà không thấy tớ trở lại, mấy cậu nhất định phải tới gõ cửa cứu tớ nhé. Làm ơn!”
“Được được, nhất định tới.”
Cô bé kia lúc này mới chậm rì rì bước đi.
Thịnh Kiều cắn đũa, nghĩ thầm, tốt nghiệp đúng là không dễ dàng, nghe tới công tác đều sợ thành như vậy, chắc là cấp trên rất hung dữ.
Ăn cơm xong, Phương Bạch còn tự mình mang trái cây cho Thịnh Kiều ăn tráng miệng, là trái quýt. Lúc này, bàn phía sau lại vang lên tiếng nói.
“Đã nửa tiếng rồi, Tiểu Đường còn không trở về, chúng ta có…”
Một giọng nói khác cắt ngang.
“Đừng đi. Mau trở về làm việc. Buổi chiều tớ còn một băng ghi hình phải cắt ghép.”
“Vì cậu ta đắc tội với quản sự thôi. Không phải mỗi ngày cậu ta đều treo tên Hoắc Hi trên miệng sao, giờ phút này, đợi Hoắc Hi tới cứu đi.”
Thịnh Kiều đập trái quýt lên bàn, đứng dậy, đi qua bàn sau lưng, mặt lạnh lùng.
“Phòng quản sự ở đâu?”
Mấy cô gái bị sự xuất hiện đột ngột của Thịnh Kiều làm cho hoảng sợ, nửa ngày mới phản ứng lại, hô lớn.
“Thịnh Kiều?!?”
Thịnh Kiều nhíu mày.
“Tôi đang hỏi mấy người, phòng quản sự ở đâu?”
“Ở… tầng , phòng .”
Thịnh Kiều xoay người, đi hai bước lại vòng trở về, nhìn thẳng mặt các cô gái, nhàn nhạt nói.
“Có biết nhân quả tuần hoàn không? Thời điểm thấy người khác khốn đốn lại khoanh tay đứng nhìn, tương lai bản thân gặp nguy hiểm cũng sẽ không có ai ra tay tương trợ đâu.”
Nói xong, bước nhanh chạy về hướng thang máy.
Phương Bạch cầm trái quýt, mếu máo đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-85.html.]
Thang máy lên đến tầng , tìm được phòng , trên cửa có treo một thẻ bài “Quản sự sinh hoạt”. Thịnh Kiều gõ cửa, không phản ứng, cô dứt khoát dùng nắm tay đập ầm ầm, tiếng thùng thùng vang lên rất nhịp nhàng.
Khoảng nửa phút sau, bên trong truyền tới tiếng rống.
“Ai đó?”
“Cháy nhà, bên trong có người không?”
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở, ông chú trung niên vẻ mặt kinh hoàng thất thố ló đầu ra.
“Cháy? Cháy ở đâu?”
Thịnh Kiều không thèm nhìn ông ta, né người lách vào bên trong.
Bên trong phòng, Lương Tiểu Đường đang ngồi trên sô pha, cả khuôn mặt đều có dấu vết hồng hồng, tóc thì rối loạn, hốc mắt đỏ bừng, thấy có người đi vào, nước mắt nghẹn nãy giờ rốt cuộc cũng rơi xuống như mưa. Đến khi nhìn thấy dung mạo của người mới tới, hai mắt trừng lớn, cứng đờ người.
Thịnh Kiều đến gần, đưa tay kéo cô bé, thấy cô bé ngơ ngác nhìn mình, mới ôn nhu nói.
“Đi thôi.”
Lương Tiểu Đường theo bản năng đứng lên.
Quản sự lúc này mới biết bản thân bị lừa, giận đùng đùng đi vào mắng chửi.
“Mày là ai? Dám xông vào văn phòng của tao, còn dám bịa chuyện cháy nhà. Mày có tin tao gọi bảo an tống cổ mày ra khỏi đây không?!”
Thịnh Kiều kéo Lương Tiểu Đường ra sau lưng che chắn, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Ông có tin tôi gọi cảnh sát bắt ông hay không?”
Thần sắc quản sự có chút cứng lại, cảm thấy người trước mắt hình như quen quen, nhưng bởi vì đang nổi nóng lại khẩn trương, nhất thời không nhớ ra là ai, cho nên vẫn cố tình phản bác lại.
“Há mồm ngậm miệng là cảnh sát, có gan gọi thử a? Dám uy h.i.ế.p tao? Bắt tao vì chuyện gì? Tao làm gì phạm pháp chứ?”
“Ông có phạm pháp hay không, trong lòng ông rõ nhất. Tôi xem ông tuổi tác cũng không nhỏ. Hẳn là có con cái rồi đi. Có con gái không? Chẳng lẽ không lo lắng chuyện này sẽ báo ứng lên người con gái của ông sao?”
Cô đưa mắt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, châm biếm nói.
“Có điều nhìn dáng vẻ của ông… có lẽ không sinh nổi con cái gì rồi? Thận hư liệt dương lại b.ắ.n tinh sớm, hói đầu bụng phệ kê kê nhỏ.” (kê kê = bộ phận s.i.n.h d.ụ.c nam)
“… mày… mày…”
Thịnh Kiều còn đặc biệt nhìn đũng quần của ông ta, cong môi ý vị sâu kín mà cười khảy một tiếng.
Cô quay đầu, nắm tay Lương Tiểu Đường, ôn nhu nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Quản sự ở phía sau gào thét.
“Mày đứng lại. &[email protected]%(@ Mày mở miệng dám nói…”
Thịnh Kiều phân phó Phương Bạch.
“Ngăn ông ta lại. Báo nguy.”
Tay bị người kéo, Lương Tiểu Đường run rẩy nói.
“Đừng… đừng báo…”
Thịnh Kiều dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô bé. Một lúc sau, nhẹ giọng nói.
“Được. Không báo. Em đừng sợ.”
Sau đó quay đầu hung tợn nhìn quản sự đang muốn xông lên, gằn từng tiếng.
“Còn dám quầy rầy cô bé, lão nương thiến ông.”